Dịch: Cỏ Dại Team
Nàng đã ăn qua rất nhiều loại bánh ngọt, có thể có mùi vị gì đặc biệt cơ chứ? Thành thật mà nói, những lời này của Diệp Thiên Dật khiến nàng có chút hiếu kỳ.
Sau đó nàng đưa nó lên miệng, khẽ cau mày lại.
Mùi vị này... thật là lạ.
Đây chắc chắn là mùi mà nàng chưa từng ngửi qua, nhưng không thể giải thích được là vừa rồi hình như đã ngửi thấy lúc nào rồi... rất lạ, nhưng lại có chút quen thuộc……
Đây không phải là mùi nàng vô tình ngửi thấy khi họ làm chuyện nam nữ đó đêm qua và sáng nay sao?
Có thật không vậy?
Không, bánh ngọt là bánh ngọt, đó là... khác.
Sau đó Thường Hi ngập ngừng cắn một miếng, rồi đặt nó sang một bên.
"Ting ... Mức độ thiện cảm của Thường Hi dành cho ngươi +30, độ thiện cảm hiện tại là 51."
"Hương vị mà ngươi đang nói bổn tôn chưa từng nếm qua lại là hương vị tệ thế này sao? Vậy thì ngươi không nói cũng không sai."
Nàng hơi nhíu mày lại, Thường Hi nói.
Có cảm giác bị hắn lừa.
Nhưng Diệp Thiên Dật cũng không để ý lắm, hắn chỉ quan tâm hiện tại độ thiện cảm của Thường Hi dành cho hắn đã là 51, độ thiện cảm đã đạt đến mức này về cơ bản miễn là hắn không làm điều gì khiến người khác phiền toái, thiện cảm rất khó giảm xuống.
Sướng rồi sướng rồi, tối nay phải nỗ lực hơn chút nữa, để xem có thể đột phá tăng thêm hảo cảm được không, 51 độ thiện cảm rồi đó nha.
Nhưng có lúc cũng tùy người, độ thiện cảm 51 không có nghĩa là nàng nhất định sẽ đồng ý, chỉ là sẽ kháng cự ít hơn một chút thôi, còn cụ thể thì phải phụ thuộc vào mức độ dẻo miệng của Diệp Thiên Dật nữa.
"E hèm, bạn của ta cảm thấy ngon, một lúc có thể ăn hơn chục cái."
Thường Hi: "..."
"Ờm, Nữ hoàng bệ hạ... ta cũng không thể gọi nàng là Nữ hoàng bệ hạ mãi chứ?"
Diệp Thiên Dật nhìn đến độ thiện cảm của hắn đã lên đến năm mươi mốt, lá gan của hắn cũng lớn dần lên.
Thường Hi hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể cùng bổn tôn song tu qua liền cả gan làm loạn thật sao?"
Diệp Thiên Dật: "..."
Mé! Độ thiện cảm năm mươi mốt này có phải là giả không vậy?
"Cái này ..." Diệp Thiên Dật gãi đầu nói, "Cũng không phải, chỉ là… chỉ là..."
Diệp Thiên Dật không biết phải nói như thế nào.
Sau đó Thường Hi nói: “Nói cho ngươi biết, bản tôn sẽ hồi báo cho ngươi khi việc này kết thúc, ngoài ra mối quan hệ đặc biệt giữa bổn tôn và ngươi thì ngươi chỉ là một người đang giúp đỡ ta thôi, đừng hiểu sai ý ta. Trừ chuyện đó ra, ta và ngươi không có mối quan hệ nào khác."
Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi của mình.
Chết tiệt!
Nếu trước đó vẫn 21 điểm mà như thế này thì Diệp Thiên Dật còn chấp nhận, nhưng hiện tại là năm mươi mốt rồi mà!
Tại sao có vẻ giống như hắn bị người ta chơi xong rồi không có ý định chịu trách nhiệm thế này?
Được! Nàng chờ đó! Để rồi xem tối nay nàng còn có thể nói như vậy nữa không, xem liệu nàng còn có thể nói như này sau sáu ngày nữa không.
"Bệ hạ, ngài thật là ý chí sắt đá, tuy rằng người mất đi là trinh tiết và cùng lần đầu tiên, nhưng ta cũng đâu có khác gì người đâu?"
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc, nói.
Thường Hi: "..."
"Cái này……"
Nàng không hiểu, đàn ông có phải lần đầu tiên hay không có quan trọng không? Hay phải như thế nào?
"Đến lúc đó bản tôn sẽ cho ngươi nhiều chỗ tốt hơn."
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Hmmmm... không sao, bây giờ có vẻ ý chí sắt đá, Diệp Thiên Dật không tin 51 độ thiện cảm không thể làm nên chuyện gì!
Nếu không... tối nay, trên cơ sở 51 điểm thiện cảm rồi, trước khi hành sự cũng có thể kéo thêm một chút độ hảo cảm nữa?
"Bệ hạ từ khi trở thành Nữ hoàng có ra ngoài chơi bao giờ không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Thường Hi vẫn tiếp tục ăn đồ ăn của mình, thờ ơ lắc đầu.
Phương thức giải trí của nàng gần như bằng không, đọc sách có thể là cách giải trí duy nhất đi. Nàng cũng có nghịch điện thoại di động, nhưng rất ít, thời gian rảnh rỗi còn lại là không ngừng tu luyện. Nàng thậm chí còn chưa xuất hiện ở thành Cửu Châu Thiên này mấy lần, đã rất lâu rồi nàng không động đến những thứ đó kể từ khi thành lập ra đế chế này.
Có thể nói, tuy sống ở đô thị nhưng kỳ thật nàng giống với những cường giả bế quan trưởng thành trong môn phái, không quan tâm đến chuyện thế sự, có thể đi trên đường, nhìn thấy những điều bình thường trong mắt người khác, nhưng nàng lại không biết.
"Vậy... tối nay Nữ hoàng bệ hạ có muốn cùng ta ra ngoài chơi không."
Thường Hi liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
"Bên ngoài phồn hoa rực rỡ có nhiều chuyện vui như vậy, Nữ hoàng bệ hạ đã ở đây lâu như vậy, thật sự không thấy nhàm chán sao?"
"Bổn tôn không nên đi ra ngoài."
Thường Hi thản nhiên nói.
"Ờm… tiểu công chúa ở đây chắc cũng chán chết mất thôi."
"Sẽ có người đưa nàng đi chơi."
Diệp Thiên Dật: "..."
Aaaa! Diệp Thiên Dật không thể hiểu làm thế nào mà những cường giả này lại chịu đựng được sự nhàm chán này vậy.
"Chúng ta ra ngoài chơi đi, tối hôm qua không phải Bệ hạ đến cuối cùng kiệt sức để ta dừng lại sao?"
Thường Hi cau mày, giận dỗi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Khụ khụ, ta không phải có ý đó. Ý ta là bên ngoài có bán đồ vật, khi đến thời điểm, Nữ hoàng cũng có thể nâng cao sức lực của mình trong phương diện kia. Thời gian càng lâu, hiệu quả song tu giữa chúng ta càng tốt?"
Chết tiệt! Diệp Thiên Dật không tin rằng vẫn không thể lừa được nàng!
----
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật