Có thể đối với Thường Hi, những mặt khác nàng không cần quan tâm, nhưng mà đối với thực lực cá nhân của mình thì nàng vẫn rất quan tâm!
Đều đã như vậy, mỗi một lần thời gian dài hay ngắn có cái gì khác nhau sao? Thời gian làm chuyện ấy lâu hơn, thời gian song tu cũng sẽ dài hơn, hiệu quả xác thực sẽ tốt hơn.
"Vậy ngươi đi mua đi."
Thường Hi nói.
"Cùng đi đi, thuận tiện đi ra ngoài chơi một chút, không ai nhận ra ngươi mà, thuận tiện ngươi có thể đi ra xem một chút thành Cửu Châu Thiên trông như thế nào, nói không chừng còn có thể nghe được rất nhiều người bình thường ngươi không bao giờ gặp được và nghe họ đánh giá như thế nào về vị Nữ hoàng như người đó, lần trước ta đi ăn ở quán ven đường nghe có người nói xấu ngươi."
Thường Hi hơi nhíu mày.
Thân là Nữ hoàng, chắc chắn nàng rất để ý đến mấy việc này, mà nàng lại cảm thấy mình quản lý Đế quốc rất tốt, cũng không bóc lột bất luận kẻ nào, vì sao có người lại nói xấu nàng?
"Nói xấu cái gì?"
Sau đó Diệp Thiên Dật nói nửa thật nửa giả:
"Cũng không tính là nói nói xấu ngươi đi, hắn chỉ là nói ngay cả cha hắn, ông nội hắn đều chỉ nghe nói tới Nữ hoàng Cửu Thiên, chứ cũng chưa từng nhìn thấy, cho nên bọn họ mới hoài nghi, Nữ hoàng Cửu Thiên này có phải hiện tại đã không tồn tại nữa hay không, có phải đã bị ai đoạt quyền mất rồi hay không, cho nên mới chưa hề xuất hiện trước công chúng, có khi nào người đang trị vì Đế quốc không phải là Nữ hoàng Cửu Thiên, mà là người nào đó tiếp tục mượn nhờ danh nghĩa Nữ hoàng Cửu Thiên đứng ra quản lý Đế quốc này? Dù sao trước đó tin tức hoàng thất của Nữ hoàng bệ hạ sụp đổ mọi người cũng đều biết."
Thường Hi nhíu chặt mày.
Diệp Thiên Dật thật sự là bội phục chính mình, mỗi lần hắn nói dối thì những người này đều tin là thật, nhưng mỗi lần nói thật thì các nàng không tin, mé! Đúng là đời mà…
"Không thể nào, ngươi đang lừa để bản tôn ra ngoài chứ gì!" Thường Hi nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
"Lừa ngươi làm gì, ta mang ngươi ra ngoài thì ta được cái gì chứ? Không cần phải lừa gạt Nữ hoàng bệ hạ ngài mà, sở dĩ rất nhiều người nói như vậy là bởi vì chính sách quản lý đất nước của Nữ hoàng bệ hạ ngài không thích đáng, cộng tăng thêm ngài chưa hề xuất hiện, cho nên bọn họ mới bắt đầu hoài nghi."
Diệp Thiên Dật nói.
"Chính sách quản lý đất nước không thích đáng? Lời này là ý gì?"
"Giá nhà đất tăng đến nghẹt thở, những người ở tầng thấp của xã hội có làm lụng vất vả cả một đời cũng không kiếm đủ tiền mua nổi một căn nhà nhỏ, số người này phải chiếm khoảng 80% dân số toàn bộ Đế quốc, hàng trăm triệu người đều khổ sở vì vấn đề này bao lâu nay, Nữ hoàng bệ hạ không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Thường Hi cúi đầu suy tư.
"Đây không phải chuyện bản tôn cần quản lý, bản tôn sẽ không quản những chuyện này, mà đây là diễn biến xã hội."
"Thế nhưng mà bọn họ không cho là như vậy, thật ra đây quả thật có thể thay đổi bằng việc thay đổi chính sách mà, chỉ cần một sự thay đổi nho nhỏ có thể khieenns một gia đình đỡ được một, hai năm lao động cật lực rồi."
Diệp Thiên Dật nói.
Thường Hi có chút trầm ngâm.
"Còn có nhiều chuyện khác nữa, có lẽ Nữ hoàng bệ hạ nên ra đi tìm hiểu một chút, tin đồn cũng chưa chắc đã nói hết toàn bộ vấn đề."
Sau đó Thường Hi gật đầu.
"Được thôi."
Nàng hiển nhiên là rất quan tâm đến việc này, nàng cũng không muốn cơ nghiệp tổ tiên lưu lại hủy trong tay nàng.
"Đi thôi."
"Hả? Đi luôn bây giờ sao?"
Thường Hi gật gật đầu: "Vậy để bản tôn đi thay quần áo đã, ngươi mang bản tôn đi tới chỗ mà ngươi cảm thấy có vấn đề."
Nói xong Thường Hi đi lên lầu.
"Ha ha, quá đã."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng.
Vậy có thêr coi như là đang đi hẹn hò rồi, he he….
Rất nhanh Thường Hi đi xuống, mặc một bộ quần áo rất hiện đại, chỉ là khí chất vẫn quá cao quý, hoàn toàn không thể che giấu được.
"Đi thôi."
"Được, tiểu công chúa đâu?"
"Còn đang ngủ cơ."
Diệp Thiên Dật gật gật đầu, sợ tiểu công chúa quấy rầy hắn, ảnh hưởng tới thế giới hai người của hắn và Thường Hi.
Hai người đi bên trong đế cung.
Thường Hi mang mạng che mặt, nhưng nàng không có mặc phục sức của Nữ hoàng như thường ngày, áo khoác, quần bó màu đen, giày thể thao màu trắng, nhưng khí chất cao quý vẫn không thể che lại được.
Những người hầu ở trong đế cung cũng không mấy khi được nhìn thấy Nữ hoàng Cửu Thiên, giờ phút này nhìn thấy Thường Hi, các nàng căn bản không biết, bởi vì bình thường gặp nàng đều mặc quần áo của Nữ hoàng, mà bây giờ thấy nàng, loại khí chất làm cho nhiều người theo bản năng sợ hãi, định hành lễ, nhưng lại không xác định được nàng có phải là Nữ hoàng Cửu Thiên hay không, cho nên lại quyết định không hành lễ nữa.
Không sai, khí chất của Thường Hi khí chính là "Khủng bố" như vậy.
"Nữ hoàng bệ hạ, ngươi gỡ khăn che mặt này xuống đi."
Diệp Thiên Dật nói với Thường Hi.
Thường Hi nhìn Diệp Thiên Dật một chút, Diệp Thiên Dật giải thích: "Cả tòa thành này ngươi có tìm mỏi mắt cũng tìm không được cô gái thứ hai đeo khăn che mặt như ngươi đâu, ngươi mang khăn che mặt ra ngoài, cộng thêm khí chất của ngươi, có khác gì viết mấy chữ ta là Nữ hoàng Cửu Thiên lên người ngươi chứ."
Rất bất đắc dĩ.
Sau đó Thường Hi chậm rãi tháo che mặt xuống, rồi hai người đi ra ngoài.
Trước đế cung không có nhiều người, cũng không ai nhìn thấy các nàng, về sau bọn họ đi tới trên đường phố.
Nói thật, quang cảnh xe cộ qua lại tấp nập đông đúc như thế này ở trong mắt Thường Hi lại có chút lạ lẫm, mặc dù nàng biết đây là cái gì, cũng thường xuyên nhìn thấy, nhưng nàng cũng không có mấy lần tới nhưng nơi như thế này.
"Đi đâu đây?"
Thường Hi hỏi.
"Nghe nói thành Cửu Châu Thiên mới mở một cái nhà ma, hình như được xưng là nhà ma lớn nhất toàn bộ Đế quốc Cửu Châu, đi xem một chút không?"
"Ngươi không phải nói muốn dẫn bản tôn đi nghe ngóng một chút những chuyện mà người dân bất mãn sao?"
Thường Hi hỏi.