Dịch: Cỏ Dại Team
“Muốn ăn cơm không? Ta đi nấu.”
Mộ Thiên Tuyết tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện của Diệp Thiên Dật lắm, bởi vì nàng biết có mình ở đây nhất định sẽ không có vấn đề gì.
“Muốn ăn muốn ăn muốn ăn.”
Tiểu Anh Vũ ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên Dật, vui vẻ nói.
“Ngươi đã ăn cả một buổi tối rồi? Vẫn còn muốn ăn nữa?”
Diệp Thiên Dật nựng gương mặt nọng mập ú của cô bé.
“Hmmmm…...nhưng bụng ta vẫn còn rất đói.”
Tiểu Anh Vũ tội nghiệp, sờ sờ cái bụng mình.
Mé,..... nàng ăn nhiều thật đó.
“Được, vậy để ta làm.”
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết đi đến chỗ mà bản thân mình yêu thích nhất, phòng bếp!!!
Mộ Thiên Tuyết càng ngày càng ra dáng “mẹ hiền vợ đảm”.
Sau khi ăn xong, họ trở về phòng của mình, Diệp Thiên Dật ngồi ở trên giường tu luyện.
“Tiểu Anh Vũ, hát nào.”
Diệp Thiên Dật vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của cô nhóc.
Tiểu Anh Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Ta thích tắm táp, cho làn da tươi mát… qướ quơ qướ qườ ~~~.”
“Ta thích tắm táp, cho làn da tươi mát… qướ quơ qướ qườ ~~~.”
“...............”
“Hát tiếp đi.”
“Ừm ừm.”
Tiểu Anh Vũ hiếm khi thấy chủ nhân papa muốn nghe mình hát, cho nên trong lòng rất vui vẻ. Nàng ngồi xếp bằng bên cạnh Diệp Thiên Dật, vừa nhìn hắn vừa hát. Còn Diệp Thiên Dật thì nhắm mắt lại tu luyện.
Bời vì tiếng hát của Tiểu Anh Vũ đẩy nhanh quá trình tu luyện của hắn, cho nên hắn rất nhanh đã đạt đến ngưỡng để thăng cấp.
Lúc mới bắt đầu, Tiểu Anh Vũ hát cực kỳ sung sức, càng hát càng hăng say. Theo thời gian chầm chậm trôi qua, giọng hát ngày càng nhỏ lại, vẫn ngồi khoanh chân ở đó, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống, miệng vẫn khẽ lẩm bẩm lời bài hát.
“Ta….. thích……….. tắm….mát, cho…….làn….. da……….”
Thịch --------------
Sau đó…… Nàng ngã cả người xuống.
Nàng đã kiên trì hơn một tiếng đồng hồ, quả thật không dễ dàng.
Một lát sau, Diệp Thiên Dật mở to mắt, khẽ thở ra một hơi.
Huyền Thiên cảnh cửu giai!!!!
Tiếp theo đây là hậu viện, không được, trước đó hắn phải hoàn thành nhiệm vụ với Tịch Thiên Vũ đã.
Nhưng mà đó là chuyện của ngày mai,...... trước đó thì…..
Hehehe……
Diệp Thiên Dật lặng lẽ bước xuống giường, và lẻn vào phòng của Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết đương nhiên vẫn chưa ngủ, bây giờ nàng còn đang suy nghĩ về nhiều chuyện khác.
Thứ nhất, nàng đang lo lắng cho Diệp Thiên Dật, thứ hai nàng đang nghĩ bản thân mình nên đi đâu về đâu.
Học viện Cửu Châu Thánh tuy rằng rất tốt, nhưng không phải là tốt nhất. So với Nguyệt Thần Cung kém xa vạn dặm. Vả lại học viện Cửu Châu thánh không phải là nơi phù hợp nhất để nàng tu luyện. Đặc biệt là nàng càng ngày càng phát hiện ra sự lợi hại của Diệp Thiên Dật.
Cảm giác đó rất kỳ lạ, nàng vốn dĩ là một người rất mạnh. Lúc bắt đầu, Diệp Thiên Dật hoàn toàn không thể so với nàng, ngược lại bây giờ nàng lại không thể so với Diệp Thiên Dật…… Ngay cả khi hắn là bạn trai của nàng, nàng cũng mong mình sẽ trở nên tốt hơn.
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng động nhỏ ở bên ngoài, tay nắm cửa phòng nàng đang xoay chuyển với tốc độ cực kỳ, cực kỳ chậm…. Thậm chí một chút xíu xiu âm thanh cũng không có!!
Bạch Hàn Tuyết: “........”
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai.
Bọn họ đều không khóa cửa, Bạch Hàn Tuyết là bạn gái của Diệp Thiên Dật, thêm nữa là trước đó bọn họ còn hôn nhau thắm thiết như vậy, nhưng Mộ Thiên Tuyết……….
Buồn cười, bọn họ không khóa cửa thì Diệp Thiên Dật dám mở cửa ư?
Bạch Hàn Tuyết bất lực nhìn tay nắm cửa đang dần dần chuyển động xuống phía dưới. Sau đó cánh cửa bị đẩy ra từng chút một, bóng dáng của Diệp Thiên Dật lẻn vào như một tên trộm.
“Ngươi làm gì vậy?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Người Diệp Thiên Dật mơ hồ khựng lại.
“Khụ khụ ---------------”
Hắn gãi gãi đầu, bước vào bên trong rồi đóng cửa lại.
“Tiểu Hàn Tuyết, ngươi còn chưa ngủ hả. Ta đã tu luyện được mấy tiếng rồi đó.”
Kể từ lúc Diệp Thiên Dật bị phát hiện, hắn trực tiếp không biết xấu hổ chui vào chăn của Bạch Hàn Tuyết, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, không cho nàng một chút cơ hội nào để phản ứng.
Bạch Hàn Tuyết: “……”
Nàng theo bản năng muốn đẩy Diệp Thiên Dật ra, đẩy cả hai lần mà không nhúc nhích gì, nàng bỏ cuộc.
“Hehe…….. Ngươi chạy không thoát đâu.” Diệp Thiên Dật cười xấu xa.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Cơ thể mềm mại của Bạch Hàn Tuyết thực sự rất không thoải mái.
Sau đó, Diệp Thiên Dật nói: “Tiểu Hàn Tuyết ngươi đừng quên chuyện này nha. Lúc chơi đánh cược ngươi thua rồi, còn hình phạt của việc thua là ta muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó, nhớ không?”
Bạch Hàn Tuyết: “……”
“Ngươi muốn giở trò nuốt lời sao?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Không có nuốt lời.”
Bạch Hàn Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nàng vốn dĩ không phải là người không giữ lời, Thi Gia Nhất mới là chuyên gia như thế. Vả lại Diệp Thiên Dật là bạn trai nàng, nàng làm sao có thể thất hứa được?
“Vậy ngươi có biết ta muốn làm gì không?”
Diệp Thiên Dật cười xấu xa hỏi.
Bạch Hàn Tuyết: “……”
“Biết……”
“Làm gì?”
Bạch Hàn Tuyết quay lưng về phía Diệp Thiên Dật, rất không thoải mái, gương mặt ửng hồng: “Ngươi muốn ta dùng tay.”
Nói xong đến nàng cũng sững sờ, mấy lời thế này mà bản thân mình cũng nói ra được.
“Hehehe, không phải.”
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
Bạch Hàn Tuyết sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc hỏi: “Không phải?”
Lúc nàng nhìn thấy tay nắm cửa đó bị Diệp Thiên Dật xoay đã biết phải giúp hắn chuẩn bị làm cái gì rồi.
Thứ nhất, nàng thua rồi. Thứ hai, nàng là bạn gái của hắn. Thứ ba, nàng đã có thể từ từ tiếp nhận. Vả lại, nàng nảy sinh ý nghĩ muốn rời đi, vậy nên nàng cảm thấy rất có lỗi với Diệp Thiên Dật. Loại cảm giác áy náy này càng khiến nàng càng dung túng Diệp Thiên Dật hơn.
Nhưng Diệp Thiên Dật nói không phải? Chẳng lẽ hắn thay đổi tâm tính rồi?
Hay là do đã có Tịch Thiên Vũ, Liễu Khuynh Ngữ bọn họ xinh đẹp như thế. Hắn không có chút hứng thú nào với mình sao?
Sau đó Diệp Thiên Dật thì thầm vào tai nàng.
Gương mặt nhỏ của nàng đỏ bừng ngay lập tức.
Bịch ---------------
Ngay sau đó, nàng vô thức dùng một chân đá Diệp Thiên Dật xuống giường.
“Aiya………………….”
Diệp Thiên Dật nhịn không được, kêu lên một tiếng.
“Tiểu Hàn Tuyết, tại sao cả ngươi cũng như vậy.”
Diệp Thiên Dật bất lực bò lên lại.
Bạch Hàn Tuyết ngồi ở đó, dùng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Thiên Dật. Sau đó thì ngạc nhiên.
“Cũng?”
Diệp Thiên Dật: “……”
Đm, đm , đm. Nói lỡ miệng mé nó rồi!
“Nói nhầm rồi!! Nói nhầm rồi!!” Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng người về phía trước.
“Là cô Liễu? Không đúng, là cô Tử?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi