Bà mẹ! Quần áo đều bị đám con gái điên kia làm cho xộc xệch hết cả lên rồi! Người không biết còn tưởng hắn vừa lăn giường với phụ nữ xong đấy.
Nghe thấy câu nghi vấn của Hoàng Nguyệt, Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sau đó cười đứng lên, vươn tay về phía vòng ba của nàng.
Hoàng Nguyệt đột nhiên nhíu mày lại, sau đó nhích một bước sang bên cạnh.
“Ta nói này Nguyệt Thần đại nhân, chúng ta quen thân như thế, vậy mà chạm nhẹ một cái cũng không được sao?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Hoàng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Thật muốn giết chết hắn! Làm càn, quá mức làm càn!
“Nếu như ngươi còn dám động tay động chân nữa, bản tôn sẽ tức giận thực sự.” Hoàng Nguyệt lạnh lùng nói, dáng vẻ lạnh như băng cộng thêm khí chất vô cùng cao quý của nàng khiến Diệp Thiên Dật âm thầm líu lưỡi.
Thần sắc quá lạnh lùng! Đây chính là Nguyệt Thần.
Nhưng mà…… Khi có được rồi! Hắc hắc……
“Được rồi được rồi.”Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bản tôn, rốt cuộc ngươi là ai?”Hoàng Nguyệt hỏi.
Diệp Thiên Dật này thật sự quá thần bí!
Cứu nàng sống lại, có thể biến cường giả Thiên Đạo cảnh thành một con rùa, đọc một bài thơ liền đưa tới thiên địa dị tượng, nếu như nói ba chuyện này ai có thể làm được, chỉ sợ tất cả mọi người đều nói đó là thần!
Chẳng lẽ Diệp Thiên Dật là thần?
Không thể nào!
Hoặc còn một khả năng vô cùng nhỏ khác nữa…… hắn chính là thần minh chuyển thế?
Thế nhưng cứ coi như là chuyển thế…… Chẳng lẽ đã thức tỉnh?
“Ta chính là Diệp Thiên Dật mà.”
“Những năng lực kia của ngươi từ đâu mà tới”
Hoàng Nguyệt thật sự nghĩ đến nát óc rồi!
Người khác không cảm thấy khiếp sợ cũng không hề bằng nàng được, bởi vì bọn họ không biết được rằng, nàng là do Diệp Thiên Dật cứu sống lại lần nữa, trong mắt người khác nàng sống lại chẳng qua chỉ là do trước kia nàng chưa từng chết đi.
“Làm sao mà ta biết được chứ, ta chỉ là một cô nhi mà, từ nhỏ đã được Diệp gia nuôi dưỡng, chỉ là chị của ta, nhìn giống ngươi y như đúc vậy, ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì cái quái gì mà ngươi lại giống chị ta đến vậy!?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hoàng Nguyệt thấy Diệp Thiên Dật nhắc đến Diệp Tiên Nhi, đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Diệp Thiên Dật này vậy mà lại làm chuyện ấy với nàng, còn có cả Hoàng Nguyệt nàng cũng……
Đây là cái chủ ý xấu xa gì vậy chứ?
“Bản tôn đã nói rồi, bây giờ ngươi còn không thể biết, cũng không nên biết, đợi đến sau này khi ngươi đủ cường đại rồi nói sau! Nhưng trước tiên ngươi phải sống được đến lúc ấy đã! Hôm nay ngươi quả thật rất kinh diễm, nhưng qua ngày hôm nay, chuyện của ngươi người đời không biết được, chỉ có một vài gia tộc đặc thù, cùng những thế lực trong đại hội biết được! Nhưng ngươi cũng sẽ trở thành đích ngắm của tất cả mọi người! Người không có được ngươi chắc chắn sẽ muốn hủy diệt ngươi! Bởi vì ngươi là sự uy hiếp quá lớn.”
Hoàng Nguyệt dừng một chút rồi nhìn Diệp Thiên Dật mới tiếp tục nói: “Nếu như là người khác, ta sẽ cảm thấy hắn là kẻ không có đầu óc, nhưng nếu là ngươi mà nói…… ta cũng không biết là ngươi là kẻ ngu hay nắm chắc phần sống sót trong tay mới dám huênh hoang như vậy nữa.”
“Đến cả Nguyệt Thần ta cũng đã sờ qua rồi, sống tiếp có gì mà khó chứ?”Diệp Thiên Dật nhếch mép nói.
Hoàng Nguyệt: “……”
Nàng hít một hơi thật sâu.
“Ngươi đọc một câu thơ cho ta nghe thử đi”
Diệp Thiên Dật:“……”
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất xin kết thành nghĩa phu thê.”
Ầm ầm——
Thiên địa dị tượng lại xuất hiện.
Thường Hi: “……”
Mẹ nó!
Đây là cái nguyên lý gì chứ?
“Làm sao làm được vậy?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Nếu ta đã có thể biến một cường giả Thiên Đạo cảnh thành rùa thì ngươi cảm thấy ta có thể tùy tiện dùng phù triện để khiến trời đất đang yên ả xuất hiện dị tượng hay không?”
Hoàng Nguyệt: “……”
“Ra là vậy!”
Nàng bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách, làm gì có ai đọc một câu thơ dẫn tới thiên địa dị tượng chứ? Thì ra là do dùng phù triện! Hắn có thể biến Thiên Đạo cảnh thành rùa, vậy thì phù triệt dẫn ra dị tượng cũng không có gì là khó.
Diệp Thiên Dật cũng hết cách, lỡ như sau này không có hệ thống, đọc thơ không ra được dị tượng nữa thì phải làm sao? Vẫn là nói cho nàng như vậy đi, cũng xem như đem chuyện này nói với người mình tín nhiệm, kỳ thực cũng không khác biệt lắm với việc dùng phù triện là mấy, hệ thống mà, cũng coi như một loại phù triện còn gì nữa.
“Lực lượng của phù triện này cũng ngươi thật không cách nào tưởng tượng được, so với sức mạnh cường đại mà bản tôn biết còn muốn mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể biến Thiên Đạo cảnh thành rùa, rốt cuộc là ngươi học được từ đâu vậy?”
Diệp Thiên Dật cong môi, nhìn Hoàng Nguyệt nói: “Mỹ nữ, ngươi có biết một câu này không?”
“Hả?”
“Khi một người con gái cảm thấy hiếu kỳ về một người con trai là bắt đầu rơi vào lưới tình của người đó, không phải ngươi thật sự thích ta rồi đấy chứ?”
Diệp Thiên Dật cười tà mị.
Hoàng Nguyệt: “……”
“Đồ dở hơi cám lợn……”
Nàng lẳng lặng nói một câu rồi bỏ đi.
Diệp Thiên Dật: ???
Mẹ nó! Mắng ta à?
Đường đường một Nguyệt Thần cao quý đến không ai địch nổi lại đi chửi người khác?
Định mệnh!!
“Tiểu lưu manh, có người tìm ngươi.”
Gia Cát Thanh Thiên đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật hô một tiếng
Diệp Thiên Dật bị dọa giật nảy mình.
“Ai vậy?”
“Thánh nữ của Tà tông, đume! Cũng không biết mấy cô nương xinh đẹp kia sao lại cứ bám dính ngươi tới vậy, đến lúc đó cũng phải giới thiệu cho ta vài người đấy.”
Gia Cát Thanh Thiên lại hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Thánh nữ Tà tông? Chính là cô gái bên cạnh Tà Phi sao? Hình như trước kia trong di chỉ cũng có một cô gái lợi hại như vậy! Diệp Thiên Dật cũng giật mình, nàng vậy mà lại là Thành nữ Tà tông.
Nàng tìm mình làm gì? Ôn chuyện cũ sao?
Sau đó Diệp Thiên Dật cũng đi tới, Phong Nhã đã đợi bên trong.
“Ờm… Ngươi là một trong những cô gái ở trong di chỉ lần trước đúng không? Có chuyện gì sao?”
Hoành Thiên Diệp nghi hoặc hỏi
Phong Nhã quay người nhìn về phía Diệp Thiên Dật, khóe miệng hơi cong lên...
“Kỳ biến ngẫu nhiên bất biến, câu tiếp theo là gì?”
Diệp Thiên Dật: ???