Diệp Thiên Dật nhìn vào thân hình của Phong Nhã đang khẽ run lên trước mặt.
Trái đất với nơi này rất giống nhau, điện thoại, máy tính cũng như các nền văn minh đều không khác nhau, Ngữ văn hay Toán học đều như vậy, thậm chí là tiếng Anh. Điều này cũng chứng tỏ rằng một vài Đế quốc trên đại lục này, có thể có văn minh giống như nước M của trái đất, nhưng những điều này không quan trọng!
Ở nhiều công trình văn hóa, nơi này giống với trái đất, ví dụ như định lý Pitago, ở đây cũng có người phát hiện ra, đề xuất ra, ý nghĩa giống hệt, chỉ là cách gọi khác với ở trái đất!
Và cô gái trước mặt đang nói gì vậy? Nàng đang ra hiệu với mình!
Kỳ biến ngẫu nhiên bất biến, ký hiệu nhìn góc vuông! Đây là một trong những câu nói hợp lý nhất trong nền toán học trên trái đất dành cho học sinh!
Ở đây, phương pháp này cũng được đưa ra, nhưng không được phát biểu như vậy! Tương tự ở đây cũng có thơ, nhưng thơ của trái đất là của trái đất, dù có trùng hợp thế nào thì hai thế giới cũng không thể trùng hợp xuất hiện bài thơ giống nhau đến từng câu từng chữ được.
Và bây giờ, cô gái ở trước mặt lại nói ra một câu nói mà lẽ ra chỉ có trên trái đất….
Diệp Thiên Dật có thể học không giỏi, nhưng vì Phong Nhã, hắn đã học ngâm thơ, học chơi rất nhiều loại nhạc cụ, và đương nhiên hắn cũng học cả toán.
Câu nói này, hắn cũng biết!
Nhưng những điều này bây giờ không còn quan trọng nữa! Quan trọng là…
Nàng nói vế câu đầu tiên rồi để mình đối vế sau! Tại sao lại phải nói vế câu đầu tiên? Bởi vì thơ mà Diệp Tiên Dật mới làm là thơ của trái đất!
“Ký hiệu xem góc vuông?”
Giọng nói của Diệp Thiên Dật như run lên, nhìn Phong Nhã đang đeo khăn che mặt đứng trước mặt mình.
Lúc đó, hai mắt của Phong Nhã bỗng đỏ hoe….
“Anh Thiên Dật.”
Phong Nhã gọi lên một tiếng rồi lao vào lòng Diệp Thiên Dật.
“Phong Nhã….”
Diệp Thiên Dật dùng sức ôm chặt lấy nàng, đôi mắt của hắn bỗng đỏ hoe!
Khi nghe Diệp Thiên Dật gọi cái tên này, Phong Nhã cũng thực sự xác định hắn chính là Diệp Thiên Dật, chứ không phải một ai đó khác từ trái đất xuyên tới đây!
Cảm giác kích động trong lòng lúc này thật sự không thể nói thành lời!
Hai người ôm nhau, không ai nói câu nào, bởi vì bọn họ đều đang cảm thấy kích động không nói thành lời!
Có thể so sánh xem thứ cảm xúc nào hơn cảm giác này, thì người đó chắc chắn sẽ sợ hãi đến rụng rời chân tay, ngã xuống liên mục mà không thể ngóc dậy được…. Hai người bọn họ
Mọi người xung quanh đều nhìn thấy bọn họ ôm nhau công khai trước mặt nhiều người như vậy cũng có chút sững sờ!
“Đệch! Cô gái đó là ai vậy! Nàng lại nhanh chân đến trước! Ta cũng muốn được nằm trong vòng tay của Diệp Thiên Dật, huhuhu.”
“Ahhhhhh! Buông anh Thiên Dật của ta ra! Bổn Thánh nữ đây còn chưa có được hắn mà ngươi lại dám giành!”
“Đó là Thánh nữ của Tà tông? Thánh nữ của Tà tông lại đê tiện như vậy! Nhân cơ hội lúc chúng ta ký hiệp ước với Đế quốc Cửu Châu đi dụ dỗ anh Diệp! Aaaaaaah!”
“….”
Lúc đó các cô gái đều cảm thấy chua xót khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Liễu Khuynh Ngữ, Tử Yên Nhiên, Tịch Thiên Vũ khi nhìn thấy cảnh tượng này không biết trong lòng sẽ cảm thấy ra sao, được rồi….họ cũng nên làm quen với điều này.
Thường Hi liếc mắt nhìn, đôi mắt to đẹp để lộ ra sự ngạc nhiên vô cùng.
Đó không phải là Thánh nữ của Tà tông sao? Hai người họ có quan hệ gì vậy?
Tà Phi cũng đưa mắt nhìn sang.
“Con bé này…. không phải cũng đã có người trong lòng rồi sao?”
Tà Phi nhìn bọn họ với vẻ thích thú.
Nhưng nàng vẫn rất hiểu Phong Nhã, nàng không phải là người như vậy, có thể là thích, nhưng tuyệt đối không thể thân thiết như vậy được….
Hmmmm…… Rốt cuộc là có lý do gì.
Gia Cát Thanh Thiên đang vừa ăn đùi gà vừa đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, đùi gà liền rơi xuống.
“Chết tiệt, tên nhóc này! Thánh nữ của Tà tông kêu hắn tới, sau đó ở đây ôm nhau sao?”
Gia Cát Thanh Thiên quả thực là bội phục rồi.
Chúa ơi!
Hai bọn họ ôm nhau rất lâu trước ánh mắt của mọi người.
“Phong Nhã….”
Diệp Thiên Dật dần lấy lại cảm xúc, ôm nàng nhẹ nhàng nói.
“Dạ….”
Phong nhã khẽ “dạ” một tiếng.
“Nàng vẫn rất thơm như cũ.”
Phong Nhã: “…”
Sau đó Phong Nhã buông Diệp Thiên Dật ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt.
“Nhưng anh Thiên Dật lại thật là hư.”
Diệp Thiên Dật: “….”
“E hèm…. Đi đi đi, chúng ta đi tìm một nơi không bị ai quấy rầy cùng nhau ôn lại kỷ niệm.”
“Vâng.”
Sau đó Diệp Thiên Dật kéo tay Phong Nhã, trong ánh mắt của mọi người thì cảnh này rất giống như là….bỏ nhà theo trai.
Tà phi: “….”
Không phải chứ, con bé này cứ đi như vậy sao?
“Woww! Bọn họ đi rồi ư? Bọn họ đi đâu chứ?
“Hai người bọn họ vội vã kéo tay nhau đi, các ngươi nói bọn họ có thể đi đâu được chứ? Đi khách sạn thôi.”
“Không phải chứ? Huhuhu, người ta cũng muốn đi.”
…..
Đúng,
Diệp Thiên Dật đã đưa Phong Nhã đến một khách sạn sang trọng.
“Anh Thiên Dật….”
Phong Nhã đứng phía sau Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật quẹt thẻ rồi đẩy cửa bước vào.
“Hả?”
“Anh nói chỗ không có người quấy rầy là khách sạn sao?”
Phong Nhã hỏi Diệp Thiên Dật với chút sững sờ.
Diệp Thiên Dật: “…..”
Hắn gãi gãi đầu.
“Ngươi xem ta này, thấy ngươi ta vui quá nên tự nhiên cũng không nghĩ ra được chỗ nào yên tĩnh cả, nên tự nhiên lại nghĩ đến nơi này.”
Diệp Thiên Dật ngượng ngùng nói.
Là sự thật, hắn hoàn toàn không có ý gì khác, tới quán cà phê? Đi nhà hàng dù sao cũng có người, hắn muốn tìm một nơi hoàn toàn không có người, chỉ có hắn và Phong Nhã để có thể ngắm nàng kỹ hơn.
Hắn đã qua phấn khích tới mức đầu óc không kịp nhảy số luôn, tự nhiên trong lúc bất giác đã đi đến đây.
Hắn tự hỏi rằng, phòng khách sạn phải quẹt thẻ thì mới vào được, hơn nữa còn rất riêng tư, đúng, nó đủ sự riêng tư! Hai người bọn họ đến từ trái đất, đây là một bí mật lớn, Diệp Thiên Dật không muốn nói chuyện ở những nơi có thể bị người khác nghe thấy, hắn cảm thấy nơi này khá là thích hợp! Không có ý gì khác.
Ai chà, dù sao thì hắn cũng đã kích động tới mức nói năng có chút lộn xộn!
Đó có thể chính là cảm giác mà người mình thích có thể đã không còn ở trên thế giới này nữa, cũng có thể nàng đã đến thế giới này, Diệp Thiên Dật cũng không chắc chắn, nhưng khi nàng xuất hiện trước mặt hắn thì cảm giác đó thật không thể tượng tưởng được!
“Nếu trước kia anh Thiên Dật cũng hư như vậy, thì sớm đã….”
Phong Nhã vừa nói được nửa câu thì đã vội vàng im miệng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng.
Nàng vẫn rất cao quý, nhưng chỉ có điều ở trước mặt Diệp Thiên Dật, nàng như một cô em gái hàng xóm.
“Sớm thì sao cơ?”
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
“Không, không có gì.”
Phong Nhã lắc đầu bước vào bật đèn.
Diệp Thiên Dật nhìn Phong Nhã với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Phong Nhã cũng ngang tuổi với hắn, đến thế giới này cũng vậy, nàng cũng là một cô gái trên dưới đôi mươi, xem như đã trưởng thành.
Diệp Thiên Diệp đóng cửa lại rồi nhìn Phong Nhã, đương nhiên ánh mắt này không phải là ánh mắt của cáo giá nhìn thỏ trắng, mà là ánh mắt tràn đầy sự phấn khích và hoài niệm.