Dịch: Cỏ Dại Team
"Tối hôm qua Cửu trưởng lão vừa vặn không có ở tông môn, sau đó Hỏa Thần Tông bị mất trộm Vạn Đạo Tà Hỏa, tiếp theo hôm nay trên thiếu niên kia lại bạo phát ra lực lượng Vạn Đạo Tà Hỏa, tự nhiên lấy năng lực của hắn không có khả năng trộm được Vạn Đạo Tà Hỏa, mà Vạn Đạo Tà Hỏa ở trên người hắn tất nhiên cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động, cho nên Vạn Đạo Tà Hỏa hẳn là bị lực lượng nào đó phong ấn lại! Phong Ấn Chi Thuật và Thiên Mị Ma Đồng Cửu trưởng lão, còn có thân pháp cường đại, mặc dù rất khó, nhưng hẳn là có biện pháp trộm được Vạn Đạo Tà Hỏa đúng không?"
Mộ Thủy Ngưng nhìn Tô Mị Nhi.
"Hu hu..."
Sau đó Tô Mị Nhi nức nở vài tiếng.
Rồi nàng nhào về phía Mộ Thủy Ngưng, nhào vào trong ngực của nàng, "nức nở" nói: "Bà chị lạnh lùng à... hu hu... Đám súc sinh kia của Hỏa Thần Tông không phải là người! Bọn họ mấy chục tên cao to đen hôi suýt chút nữa đã đùa bỡn chết ta rồi... hu hu hu..."
"Ngươi lại đi hãm hại một tên nhóc, thật là đủ vô sỉ!"
Mộ Thủy Ngưng lạnh lùng nói.
Tô Mị Nhi dừng lại, sau đó từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên nói: "Làm sao ta biết được chuyện sẽ đến cớ sự này? Lúc ấy ta bị cường giả Hỏa Thần Tông đuổi sát sao quá, cho nên dứt khoát đặt Vạn Đạo Tà Hỏa đã bị phong ấn ở trên người hắn, hắn tất nhiên sẽ tới tham gia khảo hạch đệ tử, đến lúc đó ta lại tìm cơ hội lấy về là được, nhưng mà ai biết hắn thả ra lôi đình vậy mà lại đánh nát phong ấn của ta chứ... Với lại... hu hu... Ta thật sự đã bị mấy chục tên cao to lực lưỡng của Hỏa Thần Tông chơi cả mấy tiếng đồng hồ, xém chút liền bị chơi hỏng, hu hu hu..."
"Vậy ngươi dạy dỗ hắn đi, còn Vạn Đạo Tà Hỏa nếu ngươi có biện pháp lấy ra thì tùy ngươi, nhưng mệnh của hắn, ngươi nếu dám động vào, bản tôn sẽ khiến ngươi phải hối hận!"
"Ái chà chà!"
Tô Mị Nhi đứng lên.
"Nè người phụ nữ dối lòng, thích người ta thì cứ việc nói thẳng ra, sao phải dọa ta, chúc ngươi cũng bị mấy chục nam nhân đùa bỡn mệt chết, hứ!"
...
Một bên khác, Bạch Hàn Tuyết đỡ Diệp Thiên Dật, sau đó nói: "Diệp Thiên Dật, ngươi cẩn thận Cửu trưởng lão một chút."
"Hở? Sao thế?"
"Nàng rất nguy hiểm, trước kia nàng là người Tội Ác Chi Đô, rất đáng sợ."
"Tội Ác Chi Đô."
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một chút, sau đó hỏi: "Sao lại đáng sợ?"
"Ta cũng là nghe nói thôi, Cửu trưởng lão là ma hồ, nàng tu luyện là dựa vào hút dương khí và tinh khí của đàn ông, rất nhiều người đều trúng độc thủ của nàng, nghe nói Cửu trưởng lão sẽ dùng mỹ mạo cực hạn của mình để dụ dỗ đàn ông, cùng nàng giao hợp, lúc ấy dương khí của đàn ông là mạnh mẽ nhất, sau đó nàng sẽ hút khô người đó... Thậm chí đều có rất nhiều nam đệ tử của Thiên Hồ Sơn bị nàng hút khô."
Diệp Thiên Dật; "..."
"Chắc không phải vậy đâu?"
"Hử?"
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
"Thế nhưng nàng vẫn còn chưa mất đi lần đầu tiên mà."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Không thể nào?" Bạch Hàn Tuyết kinh ngạc.
"Ta đã duyệt qua vô số phụ nữ rồi, nhìn một cô gái đi đường là ta biết ngay nàng còn hay không, nàng thật sự vẫn còn."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Cũng có lý, Diệp Thiên Dật thật sự có kinh nghiệm trên mặt này, quen tay hay việc mà, ba trăm sáu mươi ngành, ngành nghề nào cũng có chuyên gia, tiếp xúc nhiều sẽ có kinh nghiệm rồi.
Bạch Hàn Tuyết đối với lời nói của Diệp Thiên Dật tin tưởng không nghi ngờ, duyệt qua vô số cô gái? Ừm... đúng thật! Diệp Thiên Dật có kinh nghiệm trong mặt này cũng hợp tình hợp lý.
"Chẳng lẽ lời đồn đều là giả sao?"
"Ngươi cũng đã nói là nghe đồn mà, ờm... Cụ thể thế nào thì đến lúc đó để ta đi khám phá rõ ràng rồi sẽ nói cho ngươi biết nha."
Diệp Thiên Dật khẽ nhếch miệng cười một tiếng.
Bạch Hàn Tuyết nghe Diệp Thiên Dật nói vậy nhịn không được liếc hắn một cái.
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đào hoa cũng được, dù sao ta cũng đã quen rồi, nhưng mà có người thật sự không thể chạm vào, có thể lời đồn là giả, nhưng Cửu trưởng lão tuyệt không phải người lương thiện, nếu ngươi dám có chuyện gì nàng, hoặc là bị trúng mỹ nhân kế của nàng, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận!"
Nói một hồi, Diệp Thiên Dật đã cùng Bạch Hàn Tuyết đi tới Thánh nữ phong của nàng.
Không sai, ngọn núi này không lớn lắm, nhưng chỉ có một mình Bạch Hàn Tuyết ở.
Thánh nữ phong này linh lực rất nồng đậm! Mà lại rất xinh đẹp.
"Ngươi cảm thấy ta là người không biết giữ mình như vậy sao?"
Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Đây không phải mấu chốt, Thuật Mị Hoặc của Cửu trưởng lão cực kỳ đáng sợ, mà ngươi lại háo sắc như vậy, một khi bị nàng mê hoặc, hậu quả không cách nào tưởng tượng được, với lại Cửu trưởng lão hiển nhiên rất có hứng thú đối với ngươi."
Bạch Hàn Tuyết đỡ Diệp Thiên Dật đến một băng ghế đá để hắn ngồi xuống, rót một chén nước cho Diệp Thiên Dật, sau đó cũng gỡ khăn che mặt của mình xuống.
Diệp Thiên Dật nhìn đại bảo bối nhà mình, sau đó vỗ vỗ lên chân của mình.
Bạch Hàn Tuyết nhìn thoáng qua, nhịn không được lại là liếc hắn một cái!
"Ngươi đến cùng có nghe ta nói hay không đấy?!"
Bạch Hàn Tuyết tức chết đi được!
Mình lo lắng muốn chết, người này còn ung dung lãnh đạm như thế!
"Yên tâm đi, người đàn ông của ngươi đã duyệt qua vô số cô gái rồi, coi như nàng lợi hại hơn nữa thì chẳng phải nàng vẫn là con gái hay sao?" Diệp Thiên Dật lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó lại là vỗ vỗ chân của mình, ra hiệu Bạch Hàn Tuyết ngồi lên đùi mình.
"Đi chết đi!"
Bạch Hàn Tuyết đá chân Diệp Thiên Dật một phát, sau đó nói: "Ta đi chuẩn bị cho ngươi chút đan dược."
"Không cần không cần, ta đã không sao rồi."
Diệp Thiên Dật đã dùng Phép tạo hóa chữa trị xong vết thương trên người mình rồi, giả vờ đau nhức chỉ là để được tựa vào người Bạch Hàn Tuyết thôi, he he, thơm ngào ngạt.
Bạch Hàn Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật một chút.