Tô Mị Nhi đứng đó sửng sốt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Không sao..."
Sau đó nàng nhảy lên đùi của Diệp Thiên Dật, hai tay vòng qua cổ Diệp Thiên Dật, quả thật là mê người.
Diệp Thiên Dật sắp phát điên rồi!
Hắn gặp quá nhiều cô gái rụt rè lạnh lùng kiêu ngạo cho nên đã quen mất rồi, giờ lại đột nhiên gặp một người cởi mở mới hắn thế này, Diệp Thiên Dật chịu không nổi.
Đúng vậy, Diệp Thiên Dật có chút thẹn thùng rồi!
Trời ơi!
Hắn là ai? Hắn chính là Diệp cặn bã cơ mà.
"Ờm... mỹ nữ sư tôn, chúng ta nói chính sự đi, cái này liên quan đến mạng của ta đấy, mỹ nữ sư tôn, ngươi hẳn là rất lợi hại đúng không? Đến lúc đó người của Hỏa Thần tông đến đây ngươi giúp ta ngăn cản bọn họ lại nhé."
"Không chịu đâu, bởi vì ta đánh không lại, nếu có thể đánh thắng được, lúc ấy ta cũng đâu cần phải chạy? Đúng không nè?"
Tô Mị Nhi rất thẳng thắng thừa nhận.
Diệp Thiên Dật rất thích sự ngay thẳng của nàng, nhưng hắn lại không thích nghe những lời này, hu hu!! Chẳng lẽ hắn phải trốn đi sao?
"Ta mặc kệ, dù sao cũng không phải ta trộm, là ngươi trộm, cho nên ngươi phải ra mặt."
"Ha ha ha ——"
Tô Mị Nhi cười một tiếng, sau đó hỏi: "Vạn Đạo Tà Hỏa ở trên người ai?"
"Ta."
"Bọn họ giết ai có thể giành lại được Vạn Đạo Tà Hỏa?"
"Ta."
"Thế tại sao ta lại phải ra mặt nhỉ? Bọn họ lại không ai biết là ta ăn trộm, ở trên người ngươi thì chính là ngươi ăn trộm."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Cẩu tặc!"
"Ha ha ha ——"
Tô Mị Nhi cười thành tiếng.
Không biết vì sao, hôm nay mới gặp hắn thôi mà đã cảm thấy thích rồi, thật vui vẻ, đã lâu không vui vẻ như vậy rồi.
Sau đó Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ta cứ có cảm giác gặp ngươi quá muộn."
"Ta không có, cám ơn."
"Không không không, ngươi cũng phải có chứ."
"Không có."
"Phải nói là có."
"Không có."
"Đi mà đi mà, ngươi phải nói có."
Tô Mị Nhi làm nũng nói.
Diệp Thiên Dật chịu không nổi luôn rồi.
Đệch! Người phụ nữ này đúng là yêu tinh mà!
"Có..."
"Yeahhhh."
"Ờm... Ngươi có cái gì hay dạy cho ta không? Ta đến tông môn là vì muốn tăng thực lực của bản thân."
"Dạy hả, trước dạy ngươi làm quen với cơ thể của phụ nữ."
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Bắt đầu từ môi."
Sau đó nàng vươn đầu lưỡi hồng liếm liếm môi của Diệp Thiên Dật, sau đó hôn lên đôi môi của Diệp Thiên Dật...
Diệp Thiên Dật: "..."
"Cửu trưởng lão, có chuyện..."
Một giọng nói vang lên, sau đó Đại trưởng lão, Mộ Y Vũ của Cửu Vĩ Thiên Hồ đi vào nhìn thấy cảnh như vậy thì sợ ngây người.
Không phải chị đã nói Cửu trưởng lão này kì thực không phải thật sự hư hỏng như ở mặt ngoài sao, thậm chí nàng vẫn còn trong trắng cơ mà?
Sau đó thì sao?
Nàng vừa đi tới đây đã nhìn thấy cái gì thế này?
Nàng và đồ đệ của mình, đồ đệ quen biết không đến một ngày...
Quả thực là quá hoang đường!
Tô Nhã Nhi bình tĩnh ngồi ở trên đùi Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
"Đại trưởng lão có việc gì sao?"
Tô Nhã Nhi mỉm cười nói.
"Cửu trưởng lão sao lại có thể có hành vi như thế, sao lại cùng chính đồ nhi của mình làm chuyện xấu hổ như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ thế nhân chê cười hay sao?"
"Chê cười?"
Tô Mị Nhi vặn vẹo uốn éo cái mông, cười hỏi: "Ngươi nghĩ ta sẽ để ý mấy chuyện đó sao? Đúng không tiểu Thiên Dật?."
Diệp Thiên Dật;"..."
"Ờm... Đại trưởng lão, ngươi phải tin tưởng ta, ta là bị cưỡng ép."
Diệp Thiên Dật nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp kia.
"Cẩn thận bị hút khô."
Đại trưởng lão Mộ Y Vũ nói một câu sau đó bỏ đi.
"Vớ vẩn, ta cũng phải nỡ hút khô tiểu Thiên Dật nha, đúng không?"
Tô Mị Nhi cười cười rồi lại hôn Diệp Thiên Dật một cái.
"n..."
Sau đó Diệp Thiên Dật cảm giác được tinh khí và dương khí của mình bị nàng hút đi.
Diệp Thiên Dật;"..."
"Ngươi, đậu móe, ngươi! !"
Diệp Thiên Dật nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình.
"Thật... thật là tinh thuần."
Tô Mị Nhi lộ ra vẻ giật mình, sau đó lại hôn một lần nữa.
Diệp Thiên Dật;"..."
Năm phút sau... Tô Mị Nhi thỏa mãn liếm liếm đôi môi phấn nộn.
Mà Diệp Thiên Dật thì sao?
Hắn cảm thấy cả người đều đang dần mệt mỏi.
"Tiểu Thiên Dật, ngươi quả nhiên thật là kỳ lạ, đã đã hút vô số kể tinh khí và dương khí của đàn ông rồi, thậm chí có cả Thánh Quân cảnh, nhưng chưa bao giờ gặp được người nào có tinh khí tinh thuần như ngươi."
Tô Mị Nhi đưa ngón tay ngọc thon dài vuốt ve đôi môi đỏ mọng của mình.
Diệp Thiên Dật phóng ra một chút Phép tạo hóa khôi phục trạng thái của chính mình, Tô Mị Nhi thấy vậy thì đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sáng ngời.
Hắn trong nháy mắt đã khôi phục rồi?
Mình hút nhiều như vậy, lấy năng lực của hắn, phỏng chừng phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể khôi phục được? Nháy mắt liền khôi phục rồi?
"Đây là năng lực gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi sáng ngời nhìn Diệp Thiên Dật.
"Cút! Không nói cho ngươi!"
"Ngươi... Ngươi làm sao lại đuổi sư phụ thân ái của ngươi cút đi được cơ chứ... hu hu hu..."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Bà chị à, đừng náo loạn nữa."
"Không muốn."
Sau đó Tô Mị Nhi nhào về phía Diệp Thiên Dật, nhảy lên người hắn, quấn quít lấy hắn giống như bạch tuộc, sau đó lại hôn.
Năm phút sau...
Diệp Thiên Dật lại một lần nữa mệt mỏi rã rời...
Tô Mị Nhi thì càng thỏa mãn rồi.
Sau đó Diệp Thiên Dật lại phóng ra Phép tạo hóa.
Tô Mị Nhi: ???
"Phép tạo hóa?"
Lúc này nàng phát hiện rồi cái gì.
Nàng thật sự bị sốc!
Một trong ba loại pháp tắc mạnh nhất trong truyền thuyết chính là Phép tạo hóa, chuyện này...
Tên nhóc này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Ngươi cũng biết?"
Tô Mị Nhi; "..."
"Ngươi đã quá xem thường tiểu bảo bối của ngươi rồi đó?"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Lợi hại! Nói như vậy ta không cần giết ngươi rồi, có Phép tạo hóa, ngươi có thể cung cấp tinh khí cuồn cuộn không ngừng cho ta, hơn nữa là tinh khí tinh thuần nhất mà ta từng thấy, lại lần nữa nào."
Diệp Thiên Dật: ???
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai tiếng...
Đúng vậy!
Lần đầu Diệp Thiên Dật phải hôn một cô gái mà đến bản thân hắn không còn muốn hôn nữa!
"Quá đã quá đã."
Tô Mị Nhi liếm liếm đôi môi đỏ mọng, đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.