"Đau mông quá, xem ra tối qua bị ‘làm’ lâu quá, bổn cô nương cần phải đi nghỉ ngơi."
"Tất cả trưởng lão theo ta đi gặp người của Hỏa Thần tông!"
Tô Thủy Ngưng thản nhiên nói.
"Ấy ấy, Ta nói này bà chị lạnh lùng, bổn cô nương bây giờ đi lại cũng khó khắn, ngươi không thể như thế được! Ngươi mà làm như thế, cẩn thận bổn cô nương ra tay với đám nam đệ tử của ngươi đó! Bát trưởng lão, ý ngươi sao?"
"Khụ khụ ____"
Bát trưởng lão không dám nhìn Tô Mị Nhi, sau đó nói: "Hỏa Thần Tông đến náo loạn, không biết chuyện tình ra sao, tất cả trưởng lão Thiên Hồ Sơn chúng ta tất nhiên đều phải có mặt, cần đàn áp bọn họ, Cửu trưởng lão và Thiên Hồ Sơn là một thể, lại có thể lùi bước được?"
"Vậy thì tốt, tối nay chờ bổn cô nương ở trong phòng nhé!"
Tô Mị Nhi liếm liếm đôi môi đỏ mộng.
Bát trưởng lão toàn thân run rẩy, sau đó nhanh chóng hành lễ với Mộ Thủy Ngưng: "Tông chủ, bọn họ cũng chỉ có mấy trưởng lão đến mà thôi, theo ta thấy, Cửu trưởng lão cũng không cần đi."
"Hừ!"
Mộ Thủy Ngưng hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Tô Mị Nhi thở phào một hơi.
"Chuồn đây."
........…
"Uông Thiên Thành đâu!!"
Hỏa Thiên Triều gào lên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh!
"Những đệ tử kia ai nấy đều tỏ vẻ sợ sệt.
Đây... thật là đến làm loạn mà!
"Uông Thiên Thành đang ở đâu! Thiên Hồ Sơn các ngươi không có người nào biết nói hết sao!"
Đây là câu nói của Diệp Thiên Dật lúc trước đã phát huy tác dụng, hắn nói với Hỏa Vũ nói mình tên là Uông Thiên Thành, sau đó bọn họ cho người đi điều tra, tốn gần một tuần lễ, cuối cùng tra ra được, ở Thiên Hồ Sơn có một người tên là Uông Thiên Thành, hơn nữa còn là đệ tử của trưởng lão, đồng thời, bọn họ cũng biết chuyện lúc trước Thiên Hồ Sơn bạo phát một thiên địa dị tượng thuộc tính hỏa!
Quả nhiên đây chính là Uông Thiên Thành mà bọn họ muốn tìm!
Trùng hợp như vậy, còn là đệ tử của trưởng lão, thiên phú tốt, cũng không có cái gì để hoài nghi, còn vì sao hắn có thể đến Hỏa Thần Tông trộm được Vạn Đạo Tà Hỏa, thì bọn họ làm sao mà biết được? Dù sao nhất định là có lý do, tìm được Uông Thiên Thành là được rồi!
Về phần Hỏa Vũ, lúc này nàng đang thăng cấp, cũng đã mấy ngày rồi, Hỏa Thần Tông Hỏa Thiên Triều và mấy người khác cũng không đợi nàng, sau khi điều tra được thì trực tiếp đi tìm người.
Lúc bọn họ điều tra được chuyện này đã qua thời điểm mất trộm quá lâu rồi, dù sao bọn họ cũng có lý do, cứ xem là xông vào Thiên Hồ Sơn cũng vẫn chiếm lý.
Bọn đệ tử kia nhìn nhau một cái.
Uông Thiên Thành ở Thiên Hồ Sơn cũng tính là có tiếng tăm! Dù sao cũng là đệ tử của trưởng lão!
"Uông Thiên Thành? Bọn họ đến tìm sư đệ Uông Thiên Thành sao?"
"Lẽ nào Uông sư đệ trêu chọc đến Hỏa Thần Tông?"
"........."
Long Tường và Thiên Phi Hằng cũng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Vì sao Hỏa Thần Tông đến tìm Uông Thiên Thành? Hắn chọc giận họ lúc nào?
Uông Thiên Thành đang đứng ngay ở bên cạnh họ, hắn cũng không thể hiểu nổi!
Mẹ kiếp?
Người khác đến tìm hắn không có gì, rất bình thường, nhưng Hỏa Thần tông đích thân đến tìm hắn, hắn liền ngơ ngác không hiểu gì!
Hắn thề rằng hắn không hề chọc giận Hỏa Thần Tông.
"Là ngươi?"
Vì nhiều người đang quay sang nhìn Uông Thiên Thành, sau đó Hỏa Thiên Triều liền phát hiện ra hắn.
Uông Thiên Thành không hề sợ, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn tự tin mình không hề chọc giận gì Hỏa Thần Tông cả, hắn nếu xác định mình không có chọc giận Hỏa Thần Tông, vậy thì cần lo lắng cái gì chứ?
Sau đó Uông Thiên Thành chắp tay khẽ nghiêng người: "Vãn bối Uông Thiên Thành bái kiến Tông chủ Hỏa Thần Tông, bái kiến các vị tiền bối! Không biết các vị tiền bối đến tìm Thiên Thành có việc gì?"
"Đệch! Trộm bảo vật của Hỏa Thần Tông ta còn ở đây ra vẻ!"
Hỏa Thiên Triều, không, nói đúng hơn thì tất cả người của Hỏa Thần Tông đều là một lũ nóng nảy, Hỏa Thiên Triều không quan tâm người khác, rốt cuộc là người đứng sau hắn trộm hay là hắn tự trộm, hắn không quan tâm! Dù sao ở chỗ của hắn là được rồi!
Hỏa Thiên Triều căm phẫn tát Uông Thiên Thành đang cúi đầu hành lễ còn chưa ngẩng đầu một cái.
Bộp ____
Phụt _____
Uông Thiên Thành phun một ngụm máu tươi ra ngoài, cả người xoay tròn mấy vòng trên không trung sau đó té lăn xuống đất.
Hắn lờ mờ rồi.
Đệ tử xung quanh cũng ngơ ngác.
Đây....... đây là có chuyện gì đây?
Vèo ______
Trong chớp mắt, Hỏa Thiên Triều lại một lần nữa nhắm đến Uông Thiên Thành, dùng chân đá hắn bay lên, rồi cho hắn một quyền vào ngực.
Hự _____
Hắn phun một ngụm máu tiếp, mọi người thấy được đều khiếp sợ.
Này rốt cuộc là làm sao?
Sau đó Hỏa Thiên Triều phóng ra hỏa diễm, khống chế Uông Thiên Thành ở trên không trung, rồi dùng tay, kéo về phía mình.
Hả?
Hắn nhíu mày!
Không có Vạn Đạo Tà Hỏa? Sao lại không có Vạn Đạo Tà Hỏa? Đừng nói Vạn Đạo Tà Hỏa, trong người hắn đến cả thuộc tính hỏa cũng không có!
Không lẽ tìm nhầm rồi?
Không đúng không đúng! Hắn đã điều tra rồi! Vùng lân cận chỉ có một mình hắn là Uông Thiên Thành, đúng lúc Thiên Hồ Sơn lại có thiên địa dị tượng thuộc tính hỏa bùng phát, chắc chắn là hắn!
Lẽ nào........
Con gái của mình phát hiện Vạn Đạo Tà Hỏa trên người hắn, cho nên người sau lưng hắn đã sớm lấy Vạn Đạo Tà Hỏa trên người hắn ra rồi, mục đích là để bọn họ dù có tìm đến đây cũng không có bằng chứng nào?
"Hay cho một Thiên Hồ Sơn đê tiện!
Hỏa Thiên Triều phẫn nộ đánh thêm một quyền lên người Uông Thiên Thành.
Bịch _____
Thân thể Uông Thiên Thành nằm trên mặt đất, không ngừng phun ra máu!
"Nói! Người đứng sau ngươi rốt cuộc là ai! Là sư tôn của ngươi, Lục trưởng lão của Thiên Hồ Sơn đúng không?"
Hỏa Thiên Triều chỉ vào Uông Thiên Thành mà gào thét!
Uông Thiên Thành ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn oan ức quá mà!
CMN! Chuyện vẹo gì thế này! Tự nhiên sao lại đánh mình?
"Khụ khụ khụ____"
Uông Thiên Thành ho khan một tiếng, ho ra một ngụm máu, sau đó chậm rãi bò dậy, nói: "Hỏa...... Tông chủ, ngươi nói cái gì, ta vốn dĩ nghe không hiểu, còn nữa, ta đâu có chọc giận Hỏa Thần Tông, vì sao Hỏa Thần Tông vừa đến đã động thủ với ta?"
"Còn giả ngây giả ngô sao, đời này ta ghét nhất chính là phế vật thích ra vẻ! Để ta xem, ta giết ngươi, xem thử người đứng sau ngươi cuối cùng có xuất hiện hay không! Người Thiên Hồ Sơn đều chết hết rồi đúng không!"
Hỏa Thiên Triều gào lên, sau đó lại cho hắn một bạt tai.