Đúng thế, có khi Diệp Thiên Dật coi thường thật.
Có thể trong mắt người khác nó không khác gì thần vật, nhưng trong mắt Diệp Thiên Dật còn không bằng hắn tốn mấy trăm nghìn, mấy triệu đổi một vật có giá trị trong thương thành của hệ thống.
Ngươi thử hỏi người khác, lấy một thẻ vương bát đổi một món thần khí trong tay hắn, xem hắn có đổi không?
Đổi chắc luôn!
"Nhưng đại hội thiên hạ lần này đặc biệt đề ra một quy tắc."
Bạch Hàn Tuyết hơi do dự rồi vẫn nói.
"Quy tắc gì?"
Bạch Hàn Tuyết nói: "Cấm sử dụng các loại linh khí và đạo cụ đặc biệt, chỉ được phép dùng đan dược trị thương và khôi phục linh lực."
Còn tại sao phải có quy tắc này à? Rất đơn giản, cũng là vì Diệp Thiên Dật!
Không sai, hắn đã thay đổi kết cấu toàn bộ đại lục, thay đổi quy tắc suốt mấy ngàn năm của đại hội thiên hạ!
Mặc dù linh khí cũng được tính là một loại thực lực, nhưng ngươi nghĩ thử xem, hai món linh khí trên người Diệp Thiên Dật nghịch thiên đến mức nào? Nếu không hạn chế sử dụng linh khí, chẳng phải hạng nhất đã được quyết định rồi sao?
Mà nếu đã quyết định hạng nhất, cô gái nghịch thiên thần bí được cả đại lục mong đợi còn tham gia à? Chắc như đinh đóng cột là không! Thế nên ấy, để hấp dẫn cô gái kia tới, phải hạn chế sử dụng linh khí.
"Không có mấy bảo vật nghịch thiên tăng sức mạnh lên thì Diệp Thiên Dật vẫn rất lợi hại. Chỉ là cảnh giới của hắn rành rành ở đó, người mạnh trên đại lục đều đã lên Thiên Tôn cảnh, cao hơn cảnh giới của Diệp Thiên Dật rất nhiều, hắn mới là Lĩnh Vực cảnh nhị giai mà thôi, cố đến ngày đại hội thiên hạ cũng chỉ có thể đạt được Lĩnh Vực cảnh tứ giai." Bạch Hàn Tuyết lo lắng nói.
Nàng biết có lẽ Diệp Thiên Dật cũng không quan tâm mấy phần thường kia, nhưng tên đàn ông này lại là một kẻ sĩ diện, đã thế còn thích làm màu, ngươi bảo hắn không được làm màu hắn còn chẳng khó chịu đến chết?
Vậy mới nói, vẫn là Bạch Hàn Tuyết hiểu Diệp Thiên Dật.
Tất nhiên cảnh giới của những người này tăng nhanh không phải vì có thiên phú tu luyện nghịch thiên. Bất kể là Bạch Hàn Tuyết hay ai khác, trong khoảng thời gian này họ dùng tất cả những linh vật thiên địa có thể giúp họ tăng cảnh giới trong tông môn hoặc gia tộc. Cưỡng ép tăng cảnh giới để có thể giành được thứ hạng cao trong đại hội thiên hạ.
Vốn dĩ có rất nhiều người lo lắng, nhưng đến bây giờ thì đã yên tâm hơn không ít.
Cấm sử dụng tất cả linh khí và đạo cụ đặc biệt thì Diệp Thiên Dật cũng chỉ vậy mà thôi! Hắn chỉ là một Lĩnh Vực cảnh nhị giai, có khi còn chả lọt được vào top ba mươi ấy chứ! Thế nên các tông môn và các đại gia tộc lại cảm thấy con cái và đệ tử nhà mình cũng rất có cơ hội đạt được hạng nhất tại đại hội thiên hạ!
Hạng nhất ở đại hội thiên hạ, linh khí và tài nguyên nhiều không đếm xuể, thêm cả linh khí Thánh giai. Những bảo vật này tới tay bất kì gia tộc hay tông môn nào cũng là sự thay đổi cực kỳ lớn, không gì sánh được.
"Yên tâm đi yên tâm đi, bổn cô nương không hút tinh khí của hắn nữa là được chứ gì."
Tô Mị Nhi tủi thân bĩu môi, đi ra ngoài.
"Cho ngươi nè."
"Đây là gì?"
Mộ Thiên Tuyết nói: "Ta nghe nói cật và tinh hoàn của một vài loài yêu thú là đại bổ đối với đàn ông, bát canh này ta dùng cật và tinh hoàn của bốn mươi chín loại yêu thú Thiên Tôn cảnh nấu ba ngày, ngươi đút cho hắn ăn là có thể bổ sung thêm số tinh khí bị hút đi, có lẽ hôm nay sẽ tỉnh lại."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Nó... Có ích không?"
Mộ Thiên Tuyết gật đầu: "Trưởng lão am hiểu luyện dược trong tông môn nói là có ích, tình huống của hắn có chút đặc biệt, là suy yếu, uống nó còn tốt hơn dùng mấy đan dược cưỡng ép khôi phục."
"Được, cảm ơn chị Mộ!"
Mộ Thiên Tuyệt gật đầu rồi đi ra ngoài.
"Hello hello! Tiểu Hàn Tuyết."
Thi Gia Nhất đầy sức sống chạy vào.
Đúng vậy, hôm qua Thi Gia Nhất và Họa Thủy cũng tới, các nàng đều là bạn của Diệp Thiên Dật, tất nhiêu có thể đi vào Thiên Hồ Sơn, hơn nữa nhất định sẽ tham gia đại hội thiên hạ tại Võ Thần Điện.
"Cô Thi."
"Tên lưu manh này còn chưa tỉnh à?"
Bạch Hàn Tuyết gật đầu: "Đây là thuốc chị Mộ làm, nàng nói đút cho Diệp Thiên Dật thì có lẽ hôm nay có thể tỉnh lại."
"Vậy thì tốt rồi, đi, đi vào thăm hắn đi."
Sau đó hai cô nàng đi vào phòng Diệp Thiên Dật.
"Diệp Thiên Dật, uống thuốc nào."
Bạch Hàn Tuyết ngồi cảnh Diệp Thiên Dật dịu dàng nói.
"A..."
Diệp Thiên Dật há miệng.
Thi Gia Nhất: ???
"Đây... đây, rốt cuộc là hắn bất tỉnh hay tỉnh lại rồi? Sao còn nghe được tiếng người nói chứ? Lại còn há miệng?"
Thi Gia Nhất chao đảo.
Bạch Hàn Tuyết bất đắc dĩ nói: "Chị Mộ nói giờ hắn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nói đơn giản thì bây giờ hắn nghe được tiếng của chúng ta nhưng vì quá yếu nên không tỉnh hẳn được."
"Còn vậy được nữa à."
Lần đầu tiên Thi Gia Nhất thấy chuyện như vậy.
Bạch Hàn Tuyết khẽ thổi bát thuốc, đút từng miếng cho Diệp Thiên Dật.
"Ngươi cũng đừng chăm sóc hắn suốt, chính ngươi cũng phải đi tăng cảnh giới đi chứ."
Bạch Hàn Tuyết nói: "Lúc trước được nhận truyền thừa của một người rất lợi hại ở Thiên Hồ Sơn, tu vi cũng tăng rất nhiều, cảnh giới còn cao hơn cả Diệp Thiên Dật, không ảnh hưởng đâu."
"Vậy thì tốt!"
Thi Gia Nhất buồn chán ngồi một chỗ nghịch điện thoại, chat với mấy người bạn, bỗng dưng ngẩng đầu.
"Động... Động! Hắn động rồi."
Thi Gia Nhất chỉ Diệp Thiên Dật kêu lên.
Bạch Hàn Tuyết kinh ngạc vui mừng, nhìn một cái...
Diệp Thiên Dật vẫn không tỉnh!
Rồi nàng nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng.
Ừm, động thật! Nơi nào đó của hắn dưới lớp chăn đang nhô lên một chút.
"Móe!! Tên lưu manh này! Lưu manh quá thể!"
Thi Gia Nhất thấy cảnh này, nói xong mới nhận ra là cái gì động.
Hôn mê rồi mà tên này còn vậy được?
Fuck, cặn bã!
Bạch Hàn Tuyết đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn tiếp tục đút cho Diệp Thiên Dật.
"Đậu! Vẫn lên tiếp?”
Khuôn mặt nho nhỏ của Thi Gia Nhất cũng đã hơi phớt hồng.
Ai chịu nổi chứ?
"Tiểu Hàn Tuyết, ngươi chịu được à?
Thi Gia Nhất hỏi một câu.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Vẫn... vẫn ổn, không hiểu sao lần này..."
Bạch Hàn Tuyết nghĩ nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn bát thuốc trong tay.
Từ từ...
Móa, chẳng lẽ là... bổ quá mức?
Thần tiên tỷ tỷ nói gì nhỉ?
Đây là thành quả sau ba ngày sắc, dùng cật và tinh hoàn của bốn mươi chín loại yêu thú, hơn nữa còn là cật và tinh hoàn của yêu thú Thiên Tôn cảnh...
Đến giờ Bạch Hàn Tuyết mới nhận ra một điều...
Móa, đúng là quá bổ rồi!
Nàng không dám cho Diệp Thiên Dật uống nữa, uống thêm có khi còn chết vì bổ mất thôi?
"Còn... còn da."
Thi Gia Nhất duỗi tay chỉ.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Nóng... Mịa… nóng quá!"
Diệp Thiên Dật nhắm mắt than.
"Nóng à?"
Bạch Hàn Tuyết cắn môi, giúp Diệp Thiên Dật xốc chăn lên...
Đệt!! Quá dọa người!