Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 633 - Chương 632: Một Ngày Ba Lần, Bảy Ngày Hai Mốt Lần, Trừ Đi Số Lẻ, Tổng Cộng Hai Mươi Lần.

Chương 632: Một ngày ba lần, bảy ngày hai mốt lần, trừ đi số lẻ, tổng cộng hai mươi lần.
Chương 632: Một ngày ba lần, bảy ngày hai mốt lần, trừ đi số lẻ, tổng cộng hai mươi lần.

Tất nhiên Diệp Thiên Dật phải mặc quần áo, sao lại không mặc được?

Nhưng mà...

Đệch!!

Khóa quần bị nứt ra luôn rồi.

Thi Gia Nhất và Bạch Hàn Tuyết đỏ mặt, há miệng sợ ngây người.

"Tiểu... Tiểu Hàn Tuyết, ngươi thật lợi hại!"

Thi Gia Nhất nói xong một câu rồi lặn mất tăm.

Đúng là nàng cà lơ phất phơ thật nhưng nói gì cũng là con gái mới lớn, mấy hình ảnh này vẫn không nhìn nổi, ừm, không nhìn nổi đâu.

Mười giây sau, hai cái đầu Thi Gia Nhất và Tô Mị Nhi lén lút nhô đầu ra từ cửa sổ, lại rón rén thò ngón tay chọc hai cái lỗ, hai người nhìn nhau một cái, yên lặng cho nhau một ngón tay cái, sau đó chậm chạp quay đầu, nhìn vào trong?"

"Ngươi còn nóng lắm à?"

Giờ Bạch Hàn Tuyết đang lo cho Diệp Thiên Dật, nàng không để ý mấy chuyện khác, hỏi một câu.

"Nóng..."

Diệp Thiên Dật vẫn không mở mắt, không nghi ngờ gì nữa, xé rách quần áo của mình.

Bạch Hàn Tuyết: "..."

"Ta giúp ngươi hạ nhiệt."

Bạch Hàn Tuyết khẽ thả một ít thuộc tính băng.

Cùng lúc đó, Diệp Thiên Dật mở mắt, đôi mắt có hơi đỏ lên!

"Ngươi tỉnh rồi."

Diệp Thiên Dật ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn Bạch Hàn Tuyết.

"Tiểu Hàn Tuyết, tới đây."

Diệp Thiên Dật vỗ giường.

"Hả?"

Bạch Hàn Tuyết nghi ngờ đến ngồi xuống giường, sau đó một tay Diệp Thiên Dật kéo nàng lên giường, tiện thể kéo luôn màn xuống.

Thi Gia Nhất: "..."

Tô Mị Nhi: "..."

"Đáng ghét! Lại còn kéo màn xuống, chả thấy gì cả!"

Tô Mị Nhi thở dài thườn thượt.

Thật là hâm mộ, nàng chỉ có thể hút tinh khí của Diệp Thiên Dật còn Thánh nữ lại có thể thật sự ăn được tinh khí của hắn, không so được không so được, nàng hâm mộ lắm luôn.

"Ngươi cũng từng nhìn lén?"

Tô Mị Nhi hỏi Thi Gia Nhất bên cạnh.

"Vớ vẩn! Bổn tiên nữ mới không làm chuyện xấu như vậy!"

Tô Mị Nhi: "..."

"Cáo từ!"

Ba tiếng sau, Bạch Hàn Tuyết tê liệt nằm trên giường, không động nổi một ngón tay.

Nàng thề, nếu nàng mà không phải võ giả, nếu cảnh giới nàng không cao, có lẽ nàng đã ngủm củ tỏi rồi.

Diệp Thiên Dật không phải là người! Hắn không phải là người! Hắn là thằng súc vật!

"Thoải mái thoải mái."

Diệp Thiên Dật thở dài, cười xấu xa nhìn Bạch Hàn Tuyết.

"Cút!"

Bạch Hàn Tuyết định đá cho Diệp Thiên Dật một phát, nào ngờ phát hiện mình không thể nhích nổi chân

Aaaaaa!!

Không phải người mà!

"Ha ha, ta rất dịu dàng mà."

Diệp Thiên Dật cười toét miệng.

Ờ, rất nhẹ nhàng, nhẹ hơn so với những lần trước, nhưng ngươi nhẹ hơn là vì lâu hơn chứ gì? Không phải người mà!!

"Lạ thật, sao ta tự dưng lại vậy chứ? Tiểu Hàn Tuyết, ta bị sao thế?"

Diệp Thiên Dật gãi đầu nhìn Bạch Hàn Tuyết nằm trong ngực mình.

Bạch Hàn Tuyết lười biếng mở mắt, sau đó lại nhắm, không nói tiếng nào.

"Được rồi được rồi."

Diệp Thiên Dật nhún vai, hôn bẹp lên trán nàng rồi đứng dậy.

Đậu má! Lên cấp!

Lĩnh Vực cảnh tam giai!

Hắn cũng không có tu luyện, vừa ngủ dậy đã lên Lĩnh Vực cảnh tam giai, ừm, không chịu thiệt.

Mặc dù thiên phú của hắn rất cao, nhưng lại chẳng tốn bao nhiêu thời gian để tu luyện với minh tưởng, theo lời Diệp Thiên Dật, ban ngày là thời gian làm màu, đến tối cũng để đụng chạm... Còn khi nào minh tưởng ấy hả? Không được đụng chạm thì minh tưởng thôi.

"Hà!"

Diệp Thiên Dật vươn vai bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành, nhìn thoáng qua, hệ thống không mở, từ từ đã, là không mở hay sau khi mở ra nhiệm vụ thất bại?

Diệp Thiên Dật không rõ, cẩn thận kiểm tra lại, chỉ số thông minh vẫn ở đây, họa mi thì vừa được hót mộ trận đã đời, hẳn là không có chuyện gì, vậy thì chờ đêm nay mở hệ thống mới ha.

"Đi ra xem Thiên Hồ sơn nào!"

Sau đó Diệp Thiên Dật đi ra sân.

"Anh Diệp!"

"Anh Diệp ngươi tỉnh rồi."

"Anh Diệp anh Diệp, đây là canh ta dụng tâm chuẩn bị, chỉ chờ ngươi tỉnh lại."

"..."

Diệp Thiên Dật vừa ra, cả đống em gái cứ như canh sẵn ở chỗ này, không tu luyện cũng không làm gì cả, đứng chờ ngay ngoài viện, xúm vào tặng đồ cho Diệp Thiên Dật, nào là trứng gà nào là canh nóng... Làm Diệp Thiên Dật có hơi... sảng khoái.

Các nàng không gọi Diệp Thiên Dật là sư đệ, vì hắn đã thoát khỏi phạm vi của sư đệ! Cửu Vĩ Thiên Hồ nào cũng biết, Thiên Hồ Sơn được yên ổn đều nhờ có Diệp Thiên Dật. Đúng là đến cuối cùng chị cả của các nàng đi ra giải quyết mọi chuyện, nhưng nếu không có hắn, chẳng kịp đợi đến lúc nàng đi ra ngoài Thiên Hồ Sơn đã không còn nữa rồi.

“Cảm ơn, ha ha ha ha”

Diệp Thiên Dật thật lòng cảm thấy thịnh tình khó chối, ăn trứng xong, uống sữa xong, cà lơ phất phơ đi đến đại điện.

"Đệt! Thi bảo bảo?"

Diệp Thiên Dật thấy Thi Gia Nhất đang đuổi theo mấy bé Cửu Vĩ Thiên Hồ xinh đẹp đáng yêu chưa tiến hóa hoàn toàn.

Sững sờ một lát.

Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật.

Hừ! Thật đáng ghét!

Thi bảo bảo.

Nghe được cái tên này, da gà da vịt của nàng lại thi nhau nổi lên.

"Xong chuyện rồi hả?"

Nàng sáp lại gần Diệp Thiên Dật ngửi một cái.

Toàn là mùi của Bạch Hàn Tuyết.

Súc sinh!

"Hử?"

"Tiểu Hàn Tuyết đâu? Bị ngươi dày vò mệt chết rồi chứ gì?"

Diệp Thiên Dật: "..."

"Sao ngươi biết?"

Diệp Thiên Dật: "..."

Đệt! Cẩu tặc!

May quá may quá, Thi bảo bảo cũng là một cô gái, ừm, thế thì không có gì.

"Sao ngươi lại tới đây, từ từ đã, ngươi cũng đến Thiên Hồ Sơn rồi? Má, ta ngủ mấy ngày rồi?"

"Một tuần."

Diệp Thiên Dật: "..."

“Một tuần?"

Nói cách khác, hắn uổng mất một tuần không được sơ múi gì tiểu Hàn Tuyết, trời!! Thiệt mất bảy ngày! Hu hu hu... Cẩn thận tính toán một chút, hừm, một ngày ba lần, bảy ngày hai mươi mốt lần, trừ đi số lẻ, thiếu mất hai mươi lần!

Không được! Phải trả đủ! Không thể để phí bảy ngày được! Đúng, vậy mỗi ngày nhiều hơn hai lần, từ từ bù lại.

Bạch Hàn Tuyết mà biết ý tưởng này của Diệp Thiên Dật chắc chắn sẽ bị hù chết!

"Họa Thủy cũng tới à?"

"Ồ, quan tâm Họa Thủy hử, chậc chậc, bổn tiên nữ không xứng được ngươi quan tâm, ta hiểu mà."

Thi Gia Nhất cười tủm tỉm nhìn Diệp Thiên Dật.

"Gì cơ, các ngươi đều ở đây!" Diệp Thiên Dật cười rạng rỡ.

"Quả nhiên Diệp cặn bã vẫn là Diệp cặn bã, đúng là có trái tim quảng trường mà, nàng cũng ở đây, chỉ là Cửu trưởng lão rất thích nàng, cũng không biết hai người chạy đi đâu rồi."

Thi Gia Nhất nói.

“Ố! Kia là cái quần què gì vậy?"

Thi Gia Nhất: ???

"ĐM! Đằng kia xảy ra chuyện gì vậy??"

Giờ Diệp Thiên Dật mới phát hiện chân trời trông như bị thủng một lỗ, cực xa, nhưng có thể thấy loáng thoáng.

"Đến đại điện đi, trước đó người Thiên Hồ Sơn có căn dặn, đợi ngươi tỉnh thì đi qua đấy, còn chuyện trên trời, đến đấy các nàng sẽ nói cho ngươi."

Thi Gia Nhất nhìn về phía hồ nữ bên cạnh, cười hì hì véo đôi tai bông xù đáng yêu của nàng, vừa nói vừa cười...

Rất chi là vui...

Diệp Thiên Dật nhún vai đi đến đại điện.

Bình Luận (0)
Comment