Trước kia khi ở cạnh Thường Hi các nàng sọ chết khiếp. Nhưng bởi vì có tầng quan hệ với Diệp Thiên Dật, ở bên cạnh Thường Hi càng trở nên thân thiết hơn. Bây giờ các nàng đã coi Thường Hi như chị gái của mình rồi.
Tịch Thiên Vũ lắc đầu: “Không phải!”
“Còn nói không phải, Thiên Vũ, ngươi đã mù quáng tin vào Diệp Thiên Dật như thế, thậm chí đi ngược lại võ đạo. Như vậy còn nói không phải là thích sao?”
“Hừ, ngươi... ngươi…”
Tịch Thiên Vũ dậm chân.
Cái này gọi là thích sao?
……
Diệp Thiên Dật ở một bên vừa ngâm nga một giai điệu ngắn vừa đi lại chỗ của tiểu Hàn Tuyết thân yêu của hắn. Nhưng hắn bị Bạch Hàn Tuyết một phát đá ra ngoài.
Hắn nhún nhún hai vai.
“Tiểu Thiên Dật à, đến đây nè, đến phòng bản cô nương này.”
Tô Mị Nhi rất thích thú ngồi trên cây. Nàng nhìn hết toàn bộ một màn này, sau đó nhảy xuống cười nói với Diệp Thiên Dật.
“Không dám, ngày mai ta phải tham dự đại hội thiên hạ rồi. Nếu như ngươi hút hết tinh lực của ta, ngày mai ta làm sao đánh nhau được đây?”
Diệp Thiên Dật thật sự có chút sợ cô gái này. Sau đó hắn mau chóng chuồn mất dạng, chạy đến sân của Học viện Cửu Châu Thánh.
Cả Họa Thủy và Thi Gia Nhất đều đang ngồi trong sân, gồm cả Lý Bang và viện trưởng Lý Bác Nhân cũng ở đây, còn có mấy vị cao thủ cấp cao của Học viện Cửu Châu Thánh mà Diệp Thiên Dật đều quen biết, nhưng tiếc là những người mạnh nhất đã rời đi rồi. Nhậm Hiên, Tần Hoài Sinh và Tiêu Dịch, hai người trước đã tới Đế quốc Lôi Lăng, làm sao có thể ở Học viện Cửu Châu Thánh được.
“Ha ha ha. Đã lâu không gặp, Diệp Thiên Dật!”
Viện trưởng Thanh Vân vừa vỗ vai Diệp Thiên Dật vừa cười nói.
“Chào viện trưởng. Chào phó viện trưởng!”
Diệp Thiên Dật nhìn Thanh Vân và Triệu Thiên Thu.
Học viện Cửu Châu Thánh có thể nói từng là nơi chứa đựng những ký ức hạnh phúc của hắn. Hắn cũng đã lấy được Cửu Dương Tuyệt Lôi ở nơi này!
Thi Gia Nhất và Họa Thủy đang ngồi uống rượu nhắm mồi nhìn sang Diệp Thiên Dật.
“Diệp Thiên Dật ngươi vẫn chưa quên chúng ta. Điều thật là đáng để chúc mừng!”
Triệu Thiên Thu nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật là một người trọng tình trọng nghĩa!
Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, hoàn trả gấp trăm lần, còn nếu người giúp ta lúc khó khăn ta sẽ trả ơn gấp bội. Đây là tín ngưỡng nhân sinh của Diệp Thiên Dật. Tất nhiên, còn có một điều nữa. Đó là đừng gây sự với hắn ta. Trừ khi gia đình ngươi không có phụ nữ, nếu không thì…
Diệp Thiên Dật cười nói:
“Học viện Cửu Châu Thánh có ơn đối với ta, ta đương nhiên không bao giờ quên được! Ta cũng không quên, đại hội thiên hạ lần này lấy thân phận học sinh của Học viện Cửu Châu Thánh tham gia.”
“Tốt lắm! Tốt lắm!!”
Thanh Vân mãn nguyện vỗ vai Diệp Thiên Dật.
“Trải qua chuyện của Đế quốc Cửu Châu và Đế quốc Lôi Lăng, đã làm Học viện Cửu Châu Thánh chấn động rất lớn. Ngoài Thiên Vũ, Khuynh Ngữ và Yên Nhiên ra, những người lợi hại còn lại đều là người của Đế quốc Lôi Lăng. Mà hiện tại, ba người các nàng đại diện cho hoàng tộc. Vì thế nên không còn quan hệ nữa. Đại diện của Học viện Cửu Châu Thánh lần này ít hơn trước, bây giờ chỉ còn lại hai người, ngoài ra chính là Họa Thủy và ngươi rồi!”
Thanh Vân nói.
Thi Gia Nhất là giáo viên, hơn nữa nàng đã từng tham gia đại hội thiên hạ.
“Không thành vấn đề! Ta sẽ cố gắng hết sức!”
“Có điều… Ngươi tiết lộ cho ta chút đi. Không có linh khí nghịch thiên và một vài đạo cụ thì Lĩnh Vực cảnh tứ giai của ngươi có thể nắm chắc được mấy phần?”. Thanh Vân hỏi.
“Không chắc chắn!!”
“Có lẽ vậy, đánh thật mới biết được! Không sao!”
Lúc này một bóng dáng đi vào.
“Ha ha ha, Thanh Vân tiền bối, phó viện trưởng Triệu Thiên Thu, hai người vẫn khỏe chứ !”
Phong Tuyết Vương cười đi vào.
“Phong Tuyết Vương ngọn gió nào đưa ngài ghé thăm Học viện Cửu Châu Thánh nhỏ bé này của chúng ta vậy? Ha ha ha.”
Thanh Vân cười nói.
Hắn ta tới đây vì ai? Chắc chắn là vì Diệp Thiên Dật!
“Chúng ta đã quen nhau mười mấy năm, ta không thể đến thăm bạn cũ được hay sao?”
Phong Tuyết Vương nhìn sang Diệp Thiên Dật nói: “Trước kia ta luôn muốn cùng ngươi ngồi uống một ly cùng đàm luận thế sự, bây giờ có thể không?”
“Phong Tuyết Vương đừng lừa ta. Trước khi đại hội thiên hạ diễn ra, ngài dụ dỗ ta uống rượu. Ngài làm ta thật hoài nghi có phải ngài muốn cố ý làm ta say khướt sau đó Đế quốc Phong Tuyết các ngài chiếm được lợi hay không đây.” Tuy nói vậy nhưng Diệp Thiên Dật vẫn bước tới cạnh bàn.
Thi Gia Nhất trợn mắt rót rượu cho bọn họ.
Ngược lại Diệp Thiên Dật khá tò mò, Phong Tuyết Vương này đối với hắn dường như có chút đặc biệt.
Điều đặc biệt này không phải vì hiện tại mà vì trước kia lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người có chút đặc thù! Diệp Thiên Dật không nghĩ rằng chỉ vì những bài thơ quá hay hắn viết lúc đó mà làm Phong Tuyết Vương này đối xử tốt với hắn như vậy. Lại nói lúc đó những bài thơ của hắn thật sự khiến mọi người kinh ngạc, có điều thái độ của vị Phong Tuyết Vương này vô cùng khác thường!
Sau đó Diệp Thiên Dật cùng Phong Tuyết Vương uống vài chén.
“Diệp Thiên Dật, ngươi hiện tại có bao nhiêu người bạn gái rồi?”
Phong Tuyết Vương cười hỏi.
Diệp Thiên Dật: “…”
Bất ngờ! Hắn từng nghĩ đến bao nhiêu vấn đề Phong Tuyết Vương này sẽ hỏi ngươi, những vạn lần cũng không nghĩ đến lại là vấn đề này.
“Hả… có vài người đi.”
Diệp Thiên Dật ngại ngùng gãi đầu.
“Hai người đứng sau ta, còn có tiểu Hàn Tuyết, còn có… có…”
Thi Gia Nhất: “…”
Họa Thủy: “…”
“Bạn gái cái đầu ngươi ấy! Ngươi đừng có nói bậy!”
Thi Gia Nhất không kìm được nhéo một cái thịt mềm trên eo Diệp Thiên Dật, sau đó còn xoay vòng 180 độ!
Họa Thủy véo bên còn lại.
Đậu (biểu cảm đau đớn).
Đau thật!
“Ồ. Hai vị đằng sau cũng là bạn gái của ngươi?”
Phong Tuyết Vương nhướn mày.
“Ngài đừng thấy hai nàng không thừa nhận mà tưởng ta nói dối, đó chỉ là dè dặt của con gái thôi. Ha ha!”
Diệp Thiên Dật nói.