"Ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần làm một việc, mang Ngữ Hàn rời đi là được rồi. Nếu ngươi mang nàng đi, ta ủng hộ ngươi, toàn bộ Hạ gia cũng ủng hộ ngươi, ngươi không mang nàng đi, như vậy Ngữ Hàn chỉ có thể gả cho Diệp Phong, không tìm thấy Diệp Nhai, trong bữa tiệc hai hôm trước đế vương đã tự mình mở miệng rồi, trong vòng nửa tháng nếu không tìm thấy Diệp Nhai, hôn ước hai nhà sẽ được đổi thành Diệp Phong, ngươi lựa chọn đi."
Diệp Thiên Dật cũng không quan tâm những thứ này lắm, thôi được rồi, hắn còn thật quan tâm chuyện Hạ Ngữ Hàn gả cho Diệp Phong, nhưng mà, hắn càng muốn biết chuyện Diệp gia hơn, bởi vì rất nhiều chuyện nếu muốn giải quyết, nhất định phải giải quyết những chuyện kia của Diệp gia thì mới được.
"Ta không muốn chạy trốn."
Diệp Thiên Dật nói.
"Hèn nhát, vậy ngươi muốn như thế nào?"
Diệp Thiên Dật có chút trầm ngâm.
"Ta muốn biết chuyện của gia chủ Diệp gia hai mươi năm trước, chú, ngươi có biết không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ngươi đến cùng là ai?"
Hạ Thiên Hạ đột nhiên nhíu mày lại.
Vì sao hắn lại cố chấp trong chuyện này như thế? Diệp gia cùng hắn có quan hệ, bởi vì Hạ Ngữ Hàn khả năng là có quan hệ yêu đương với hắn, Hạ Thiên Hạ cần Diệp Thiên Dật mang Hạ Ngữ Hàn đi, mà Diệp Phong cùng Hạ Ngữ Hàn sắp có hôn ước, hắn quan tâm Diệp gia là bình thường, nhưng hắn quan tâm chuyện của gia chủ Diệp gia hai mươi năm trước, thì chuyện này lại hoàn toàn khác rồi!
"Hả? Ta chính là ta, ta nghĩ, nếu như không thể làm rõ chuyện hôn ước của Hạ Ngữ Hàn và Diệp Nhai, thì cũng sẽ không tìm được biện pháp giải quyết hôn ước này, mà ta chưa hề nghĩ sẽ sống một cuộc sống trốn chui trốn nhủi."
Diệp Thiên Dật bắt đầu chém gió.
Hạ Thiên Hạ cau mày.
Tên nhóc này đang nói nhảm cái quần què gì vậy?
"Ngươi đừng có giả vờ giả vịt với ta nữa! Ngươi là đang cố ý tiếp cận Ngữ Hàn và Hạ gia là vì điều tra chuyện của Diệp gia đúng không?"
Khi thế trên người Hạ Thiên Hạ tuôn ra bắt đầu chuyển động.
"Chú à, cho dù ta điều ra chuyện của Diệp gia, thì cũng có uy hiếp gì với Hạ gia của ngươi đâu, ta cũng không phải muốn nhằm vào Hạ gia các ngươi."
"Vậy tại sao ngươi lại muốn điều tra Diệp gia? Ta cũng không tin là bởi vì Ngữ Hàn!"
Hạ Thiên Hạ đôi mắt ngưng tụ.
Diệp Thiên Dật nhún vai.
"Vậy ngươi đáng giá tín nhiệm không, đại thúc?"
"Không đáng, nhưng nếu như có liên quan đến Diệp gia, liền đáng giá."
"Tốt! Ta sẽ tin ngươi một lần!"
Hắn không còn cách nào nữa! Hắn chỉ có thể tìm hiểu chuyện này từ chỗ Hạ Thiên Hạ!
Sau đó Diệp Thiên Dật mở ra tay, một cỗ Tà Thần Chi Lực quấn quanh tay hắn!
"Đây là... Tà Thần Chi Lực!"
Hạ Thiên Hạ đồng tử đột nhiên co rụt lại, sau đó nhìn Diệp Thiên Dật: "Ngươi là người Tà Thần tông?"
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Ta không phải người Tà Thần tông."
"Cái gì?"
Hạ Thiên Hạ cau mày, giật mình nhìn Diệp Thiên Dật.
"Sở dĩ ta điều tra Diệp gia, là bởi vì ta hoài nghi... Ta chính là Diệp Nhai."
"Cái gì!"
Hạ Thiên Hạ chấn kinh đứng bậy dậy.
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Hạ.
"Không thể nào! Loại lời này nếu ngươi dám nói ra, ngươi chết như thế nào chỉ sợ cũng không biết!"
Hạ Thiên Hạ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật nói.
"Vì sao không thể? Nếu như Diệp Nhai còn sống, có phải hay không cũng hai mươi tuổi rồi?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hạ Thiên Hạ cau mày.
"Đừng tưởng rằng ngươi có Tà Thần Chi Lực là có thể mê hoặc ta, có Tà Thần Chi Lực cũng không phải Diệp Nhai!"
Hạ Thiên Hạ nói.
"Vậy phải có cái gì?" Diệp Thiên Dật hỏi.
"Phải có Tà Thần chi..."
Hạ Thiên Hạ nói đến nửa chừng thì vội vàng dừng lại, sau đó khí thế phun trào, trực tiếp giam cầm Diệp Thiên Dật lại!
"Muốn chết! Bây giờ thân phận của ngươi rất khả nghi, kể từ hôm nay, ngươi tuyệt không thể rời khỏi Hạ gia nửa bước!"
Diệp Thiên Dật nhìn Hạ Thiên Hạ.
"Là cần có Tà Thần Chi Cốt chứ gì?"