"Cả đời này ta chưa từng bị kẻ nào yếu hơn ta đánh như thế này!"
Hạ Thiên Hạ và Diệp Thiên Dật ngồi ở chỗ đó, hai người trước mặt bày gà quay, vịt quay và mấy món đồ nhắm, hai người bưng rượu, cầm đũa.
Sau đó... Mặt mũi bầm dập, hai người đều đã bị đánh thành đầu heo, thật, muốn bao nhiêu chật vật có bao nhiêu chật vật, quần áo cũng đều là rách tung tóe, khóe miệng còn dính chút máu.
Vì sao hai người lại ngồi cùng một chỗ uống rượu?
Hai người càng đánh càng hăng máu lên, sau đó đều không cần kỹ xảo, trực tiếp vật lộn đánh qua đánh lại lăn lê dưới đất, sau đó liền biến thành thế này đây.
Cuối cùng... Hạ Thiên Hạ bị Diệp Thiên Dật đánh cho đau quá chịu không nổi nữa, nói đúng ra hắn quá đau, sự nhẫn nại của hắn không sánh bằng Diệp Thiên Dật, sau đó hắn nhe răng trợn mắt liền nằm ở nơi đó thở phì phò.
Diệp Thiên Dật cũng đau! Hắn cũng nằm lăn ra đó. Hai người cứ nằm như vậy qua mười mấy phút, Hạ Thiên Hạ là phục! Mình là trưởng bối, hắn không cho là mình ra tay nhẹ hơn Diệp Thiên Dật, mà... Hắn lại không nhẫn nại bằng một tên nhóc? Hắn phục thật sự!
Sau đó hai người tán gẫu!
Đừng nói chứ, ngay cả Diệp Thiên Dật đều ngơ ngác!
"Ta cũng chưa từng đánh nhau với ai kiểu này."
Diệp Thiên Dật nén đau nhếch khóe miệng.
Sau đó hai người cụng ly một cách, rồi ngửa đầu uống ừng ực rất thống khoái.
"Ngươi với con gái ta đã tới trình độ nào rồi?"
Hạ Thiên Hạ hỏi một tiếng.
"Hả?"
"Đứng có giả ngu với ta nữa? Ngươi chính là Trư Địa Lẩn Trốn."
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
Nhưng mà bây giờ hắn cũng không sợ, bởi vì hắn có cảm giác Hạ Thiên Hạ thật sự rất tốt, hai người bọn họ đều ở nơi này uống rượu, còn sợ cái gì?
"Chuyện là... Tiền bối, thật sự xin lỗi."
Ngay lúc này, đồng hồ công năng của Hạ Thiên Hạ đổ chuông, hắn nhìn thoáng qua rồi vội vàng đứng lên, sau đó ra dấu với Diệp Thiên Dật "Xuỵt" một tiếng.
"Alo... con gái ngoan."
Hạ Thiên Hạ nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đau đến mức khiến hắn không ngừng hít hà.
Một bên khác Hạ Ngữ Hàn lộ ra nghi ngờ biểu lộ.
"Cha, đồng hồ công năng của ta ở chỗ của ngươi sao?"
Hạ Ngữ Hàn cũng không lòng vòng, nàng hỏi trực tiếp.
Cảm giác rất kỳ quái, vì sao cha mình lại cầm đồng hồ công năng của mình?
"Ừ... ừ ta đang giữ đây, nhưng mà bây giờ ta không ở nhà, chờ lúc nào ta về sẽ mang cho ngươi."
"Dạ ... Không có ai... Tìm ta chứ?"
"Không có... Đương nhiên không có ai, có người tìm ngươi ta sẽ nói cho ngươi, cúp trước ha."
Sau đó Hạ Thiên Hạ vội vàng cúp máy.
Woaaa!
Không thể để con gái nhìn thấy tình trạng bây giờ của mình được, nếu không hình tượng người cha vĩ đại của mình sẽ hỏng bét hết, cũng không có việc gì, đến lúc đó tùy tiện trị liệu một chút là ổn rồi! Nhiều nhất nửa ngày là hồi phục như cũ ngay.
"Vừa nãy nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, ngươi và con gái của ta đã tới trình độ nào rồi?"
Hạ Thiên Hạ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn rất khó chịu với tên nhóc này, nhưng hắn không thể không thừa nhận một điều, hắn còn thật sự bội phục người này, cmn, bị đánh đến mức mình cũng không chịu nổi! Lại còn đẹp trai như vậy, nếu như cùng con gái của mình sinh ra mấy đứa nhóc nữa, vậy nhất định hoặc là đẹp trai đến tột đỉnh, hoặc là xinh đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Cũng tốt!
Nếu như con gái hắn đồng ý, chọn lựa đầu tiên của hắn đương nhiên là hạnh phúc của con gái mình! Thậm chí hắn có thể từ bỏ cả Hạ gia.
"Hà?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái, sau đó ho khan một tiếng.
"È hèm... Nên làm đều đã làm rồi."
Diệp Thiên Dật lại bật mode nói xạo.
Hạ Thiên Hạ; "..."
Dù hắn đã có một ít chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nghe được tin tức này, trong nội tâm vẫn là không khỏi đau lòng!
Đứa con gái bảo bối của ta.
Thật sự, khắp thiên hạ này, có người cha nào mà không yêu thương con gái của mình, người nào mà không đau lòng khi nghe con gái của mình bị tên đàn ông thối tha nào đó chiếm hữu chứ, cho dù đó là lựa chọn rất tốt đối với nàng, nhưng chính là trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Mặc dù hắn có chút không hiểu, cũng cảm thấy có chút không tin con gái mình sẽ phát sinh quan hệ với người khác giới trước khi kết hôn, nhưng chí ít kiểu nói chuyện như thế với người khác giới là chưa từng có, nếu như quan hệ giữa bọn họ không tốt, Diệp Thiên Dật chỉ gửi tin nhắn để trêu chọc, đùa giỡn, thì với tình cách của con gái mình nàng đã hủy kết bạn lâu rồi!
Con gái của mình không xóa đã chứng minh, hắn đúng là rất đặc biệt.
"Ngươi dẫn con gái ta rời đi đi."
Hạ Thiên Hạ uống một ngụm rượu rồi nói.
"Hả?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái.
Hạ Thiên Hạ cảm thấy, cho dù tên nhóc này lừa mình, nhưng hắn cũng coi như là tự tìm cho mình một lý do để con gái mình rời đi, nếu như bọn họ không phải người yêu của nhau, mà nàng cũng muốn rời đi, cũng chứng minh nàng không muốn gả cho Diệp Phong! Đó cũng là lựa chọn của nàng, Hạ Thiên Hạ hi vọng con gái mình sẽ đưa ra lựa chọn theo trái tim của con bé!
Hắn không thể hỏi thẳng nàng được, vì nếu hắn hỏi, thì câu trả lời của Hạ Ngữ Hàn chắc chắn sẽ là đồng ý gả cho Diệp Phong.
"Ngươi có đồng ý mang con bé đi không?"
Hạ Thiên Hạ hỏi.
"Ta tại sao lại phải đưa nàng đi? Ta còn muốn ở lại thành Bắc Đấu Thiên." Diệp Thiên Dật nói.
"Vậy ngươi muốn nhìn Ngữ Hàn gả cho Diệp Phong?"
Hạ Thiên Hạ hỏi.
Diệp Thiên Dật có chút trầm ngâm.
"Không phải nàng phải gả cho người tên Diệp Nhai của Diệp gia sao? Hôn ước của nàng không phải là với Diệp Nhai sao?"
Vừa vặn Diệp Thiên Dật chuyển chủ đề đến chuyện này.
"Vậy ngươi đi tìm Diệp Nhai tới cho ta đi!"
Hạ Thiên Hạ đạp Diệp Thiên Dật một phát.
Diệp Thiên Dật hít một hơi khí lạnh.
"Chú à, Diệp gia hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì thế?" Diệp Thiên Dật hỏi.
Hạ Thiên Hạ nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Đệch! Ta và tiểu Ngữ Hàn đều đã thân thiết thế này rồi, nàng còn phải gả cho Diệp Phong? Cho nên ta không phải hiểu rõ một chút sao?"
Diệp Thiên Dật nói.