Dịch: Cỏ Dại Team
Đậu móe!!
Làm sao lại trùng hợp như vậy? Người này cũng có thuộc tính không gian!
Hắn một Lĩnh Vực cảnh nho nhỏ làm sao có thể so được với người có cảnh giới ít nhất cũng là Thiên Đạo cảnh chứ?
Diệp Thiên Dật rơi trên mặt đất ấm ức nhìn Hạ Thiên Hạ.
"Chú à, ngươi làm gì thế?"
"Nhanh, nếu không thì ta giết ngươi! Cho ngươi ba giây."
Hạ Thiên Hạ rống lên.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Ta còn cũng không tin, ngươi dám giết ta à???!"
Diệp Thiên Dật đứng ở đó ăn vạ không chịu.
Hạ Thiên Hạ: "..."
"Được! Được!!"
Sau đó trên tay Hạ Thiên Hạ ngưng tụ một cỗ sức mạnh đáng sợ, không chút do dự đánh phía Diệp Thiên Dật.
Cỗ lực lượng này xượt qua tai Diệp Thiên Dật, sau đó đánh vào nơi xa.
Diệp Thiên Dật cười thầm trong lòng.
Diệp Thiên Dật biết người này là cha của Hạ Ngữ Hàn, cho nên, hắn chắc chắn Hạ Thiên Hạ sẽ không giết mình! Quả nhiên.
Hạ Thiên Hạ hơi sửng sốt một chút.
Tên nhóc này... Hắn thật đúng là không cầu xin, thậm chí dưới loại uy thế này, hắn cũng không thèm nháy mắt một cái?
Đến cùng là kiên cường hay là... Hắn không sợ?
Không đúng, không phải kiên cường, nếu hắn kiên cường mà còn ở nơi này ra vẻ đáng thương với mình sao?
Không sợ? Cũng không thể nào? Chẳng lẽ hắn dám khẳng định mình sẽ không ra tay với hắn?
Tên nhóc này, có vẻ cũng không đơn giản bộ dáng.
"Đồ con rùa, bây giờ ngươi lại giả ngu đúng không! Được lắm!"
Sau đó Hạ Thiên Hạ nắm cổ tay Diệp Thiên Dật.
"Ngươi làm gì thế, làm gì thế!"
Xoát ——
Trong nháy mắt, hai người bọn họ biến mất ngay tại chỗ.
Xuất hiện lần nữa, Diệp Thiên Dật đã bị Hạ Thiên Hạ dẫn tới trước cửa Hạ gia.
"Đi vào!"
Hạ Thiên Hạ đạp một phát, sau đó Diệp Thiên Dật bị đá lăn vào Hạ gia.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Gia chủ."
Những người kia nhao nhao hành lễ!
"Các ngươi không cần phải để ý đến!"
Sau đó Hạ Thiên Hạ túm cổ Diệp Thiên Dật, hai người lại biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở một vườn hoa không có người.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Tới đây đồ hèn nhát đồ con rùa, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, đánh bại ta, ta sẽ xí xóa mọi chuyện, chuyện trước đó ngươi mắng ta ta cũng không tính sổ với ngươi nữa!"
"Thôi đi, ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi thấp nhất cũng là Thiên Đạo cảnh, ta đánh bại ngươi?"
Diệp Thiên Dật nói một câu.
"Ta không cần bất kỳ tu vi, ngươi cũng không cần bất kỳ tu vi gì, đánh bằng sức lực bình thường, ngươi dám không?"
Diệp Thiên Dật cúi đầu suy tư một chút, không cần tu vi, thật ra chính là tương đương với hai người bình thường đang đánh, thuần túy chính là so năng lực thực chiến của hai người, nhưng mà...
"Ngươi vẫn nghĩ ta ngốc lắm đúng không? Ngươi có thể phách Thiên Đạo cảnh, ta là thể phách Lĩnh Vực cảnh, ta đánh ngươi một phát ngươi không đau không gì, thậm chí ta cầm kiếm chém ngươi ngươi cũng không đau, ngươi đánh ta một phát đã đau muốn chết."
Diệp Thiên Dật nhịn không được nói.
"Ngươi yên tâm."
Phanh ——
Sau đó Hạ Thiên Hạ tự đánh một chưởng lên người mình.
"Một chưởng này, ta cường độ thể phách của ta tạm thời bị đập nát đến chỉ còn lại Lĩnh Vực cảnh, lần này, ngươi có thể đánh rồi?"
Diệp Thiên Dật; "..."
"Chơi!"
Sau đó hai người ngay tại vườn hoa lao vào chiến đấu!
Bọn họ vẫn rất có thế đánh, các loại né tránh, chiêu thức, tay đấm, chân đá! Ngươi tới ta đi đánh rất hăng hái.
"Nhóc con cũng khá đấy chứ, năng lực thực chiến cũng không kém."
Hạ Thiên Hạ vừa đấm đá vừa nói một câu!
"Nhưng mà ngươi già rồi!"
Diệp Thiên Dật cười một tiếng.
Vì sao Hạ Thiên Hạ lại muốn đánh nhau với Diệp Thiên Dật? Hắn vốn muốn quảng trường ở tây ngoại ô đánh Diệp Thiên Dật một trận, nhưng ở chỗ này yên tĩnh hơn, hắn chủ yếu là suy nghĩ cho con gái mình, hắn muốn xem thử thực lực của tên nhóc này ra sao!
Bây giờ xem ra, chí ít thì năng lực thực chiến cũng không yếu, thuộc tính cũng rất lợi hại, thuộc tính không gian! Mặt mũi cũng đẹp trai.
Chính là cảnh giới quá thấp, mà lại không có tố chất.
Diệp Thiên Dật đương nhiên không yếu, bởi vì hai mươi mấy năm hắn ở Trái Đất coi như là uổng phí?
"Ta già á? Đồ con rùa hèn nhát nhà ngươi cũng thật biết nói chuyện!"
Sau đó Hạ Thiên Hạ tức giận quát một tiếng, đánh một quyền về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cũng không né tránh một quyền nghênh đón tiếp lấy.
Nhưng mà...
Một quyền này của Diệp Thiên Dật chỉ là giả vờ mà thôi! Ngay tại lúc hai nắm đấm sắp đụng chạm, Diệp Thiên Dật đột nhiên lắc mình một cái, đồng thời hạ thấp trọng tâm.
"Hự!"
"Awwww —— "
Hạ Thiên Hạ phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, sau đó thân thể liên tục lui ra phía sau ôm lấy chỗ ấy.
"Ngươi!"
Hắn cắn răng căm tức nhìn Diệp Thiên Dật.
"Làm sao? Có quy định không thể đánh chỗ đó sao? Thắng là được rồi!"
Diệp Thiên Dật nhún vai!
"Giỏi!! Ngươi giỏi lắm!"
Hạ Thiên Hạ trực tiếp xông lên một lần nữa, Diệp Thiên Dật trực tiếp ra quyền, nhưng mà Hạ Thiên Hạ cũng không ngăn, đỡ lấy nắm đấm của Diệp Thiên Dật rồi đẩy Diệp Thiên Dật ngã nhào xuống đất, ngồi trên người Diệp Thiên Dật bụp bụp mấy phát vào mặt hắn.
"Aaaaaa! Gương mặt để kiếm cơm của taaaaaa!"
Diệp Thiên Dật đột nhiên vừa dùng lực, lật ngược hắn lại, sau đó cũng đánh bụp bụp mấy phát vào mặt của Hạ Thiên Hạ.
...
Nửa tiếng sau...
"Cô chủ, ngươi tỉnh rồi."
Tiểu Vũ vui vẻ nhìn Hạ Ngữ Hàn đã tỉnh lại đang nằm ở trên giường.
Hạ Ngữ Hàn chậm rãi ngồi dậy, theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ công năng của mình, đâu rồi?
"Đồng hồ của ta đâu?"
Tiểu Vũ nói: "Không biết."
"Có ai vào không?"
"Chỉ có gia chủ vào."
Hạ Ngữ Hàn khẽ nhíu mày.
Cha nàng cầm đồng hồ của nàng làm gì?
"Cha ta ở đâu rồi?"
"Hình như gia chủ đã đi ra ngoài, cũng không biết đã về chưa."
Hạ Ngữ Hàn đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu Vũ, đưa cái của ngươi cho ta."
"... dạ."
Sau đó Hạ Ngữ Hàn dùng đồng hồ công năng của Tiểu Vũ gọi điện thoại cho Hạ Thiên Hạ.
...