Diệp Thiên Dật lặng lẽ nhìn thoáng qua tin nhắn của Bắc Manh Manh! Đã đến phố đi bộ rồi sao.
Nào! Đại sư quản lý thời gian lại phải ra tay lần nữa rồi.
"Uống rượu không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Sao nào? Muốn làm chuyện gì cùng ta cũng không cần phải chuốc say ta mà, ngươi nói ra là được rồi nha." Kỷ Điệp cười rồi nháy mắt quyến rũ với Diệp Thiên Dật.
"Khụ khụ, uống chút rượu cho không khí thêm lãng mãn, không phải sao?" Diệp Thiên Dật cười nói.
"Ừm, ta đi gọi."
"Không cần, ta đi cho! Chờ ta."
Sau đó Diệp Thiên Dật chạy ra ngoài.
Kỷ Điệp mở khuyên tai Diệp Thiên Dật mua cho nàng ra xem.
"Có vẻ cũng không rẻ nha."
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, cũng không hoài nghi cái gì, thật sự rất khó hoài nghi có người lại có thể hẹn hò với ba người cùng một lúc...
Sau đó nàng thử đeo khuyên tai vào.
Woaaa... Rất đẹp!
Lúc này, Diệp Thiên Dật đã nhìn thấy Bắc Manh Manh đang đứng ở đầu đường của phố đi bộ, hắn thở ra một hơi dài, sau đó đi tới.
"Hello, mỹ nữ, có hẹn với ai sao?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Bắc Manh Manh quay đầu nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó trừng Diệp Thiên Dật một cái.
"Ngươi nói ngươi rõ ràng có thuộc tính không gian, ngươi mà tới đón thì tốt biết bao nhiêu, tắc đường lâu ơi là lâu!"
"Ừ nhỉ, ta quên mất đó." Diệp Thiên Dật cười cười nói.
"Hừ! Ngươi nói xem, có phải ngươi còn hẹn với người khác nữa đúng không? Là chị Ngữ Hàn sao?"
Bắc Manh Manh chu môi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Làm sao có thể thế được? Ta đã nói chỉ đi chơi với một mình ngươi chính là đi cùng với một mình ngươi, ta là người đàn ông gương mẫu nha!"
"Nói mà không biết ngượng! Ngươi chính là một tên tra nam!"
Bắc Manh Manh trừng Diệp Thiên Dật một cái.
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi.
"Đi thôi đi thôi, đưa ngươi dạo phố có được không?"
Diệp Thiên Dật cười nói.
"Ngươi phải phụ trách thanh toán cho bản công chúa đó!"
Bắc Manh Manh chun mũi một cái, sau đó khoác tay Diệp Thiên Dật.
"Đi! Gì chứ tiền thì anh đây không thiếu."
Lúc này, cô bé bán hoa xinh đẹp lại đi tới.
"Anh đẹp trai, muốn mua một bó hoa cho bạn gái không?"
Diệp Thiên Dật quay lại nhìn nàng một cái.
Đậu móe! Lại là nàng?
Cô bé kia nhìn thấy là Diệp Thiên Dật cũng hơi há miệng bất ngờ, sau đó nàng nhìn về phía Bắc Manh Manh, miệng nhỏ lại há càng lớn hơn... Nàng nhớ rõ ràng... Vừa nãy không phải chị này mà? Mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không phải cùng một người!
Anh đẹp trai này... nhìn đẹp trai như vậy, lại còn tốt bụng nữa... thế mà lại là... tra... tra nam...
Diệp Thiên Dật nháy nháy mắt với cô bé mấy cái, sau đó nói: "Mua hai bó."
"Cảm ơn."
Nàng hơi lè lưỡi, sau đó đưa cho Diệp Thiên Dật hai bó.
"Hai mươi lăm tệ."
"Không phải năm mươi sao?"
Diệp Thiên Dật nhìn nàng một cái.
"Hai mươi lăm là được rồi."
Diệp Thiên Dật cười cười, đưa cho nàng năm mươi tệ, đồng thời lại đưa cho nàng một bó hoa.
"Lễ tình nhân vui vẻ."
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa một bó khác cho Bắc Manh Manh.
"Tặng ngươi."
Bắc Manh Manh nhận lấy.
"Coi như ngươi còn có lòng."
Nàng cầm hoa hồng sau đó khoác tay Diệp Thiên Dật.
"Dạo phố dạo phố dạo phố thôi."
"Đi đi đi! Muốn mua gì?"
"Đắt là được."
Diệp Thiên Dật; "..."
Ba chữ thật đơn giản, nhưng bao hàm đầy đủ ý nghĩa.
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa Bắc Manh Manh dãy cửa hàng trên phố dành cho người đi bộ, đi dạo một vòng các cửa hàng bán đồ trang sức và quần áo, Bắc Manh Manh thử quần áo, Diệp Thiên Dật thì xem tin nhắn.
"Còn chưa tới sao?"
Đây là tin nhắn của Hạ Ngữ Hàn gửi cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái!
Woaaa! Thật là khó nha!
"Sắp tới rồi sắp tới rồi "
"Ừm."
Kỷ Điệp cũng gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật: "Ngươi đâu rồi?"
Diệp Thiên Dật không trả lời.
"Thế nào? Có đẹp không?"
Bắc Manh Manh mặc quần áo mới đi đi lại lại trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Đẹp, đẹp lắm."
"Khen mà chả có tâm gì cả."
Bắc Manh Manh liếc hắn một cái.
"Khụ khụ, à ờm, ngươi cứ thử đồ đi nhé, ta đi mua quà cho ngươi chút." Diệp Thiên Dật cười nói.
"Cùng đi mua."
"Không được, cùng đi mua thì làm gì còn cảm giác thần bí nữa? Ngươi thử xong thì đi Túy Hiên các đặt phòng riêng chờ ta, ta sẽ mang quà tới cho ngươi."
"Thật sao thật sao... Còn bày đặt lãng mạn nữa, ngươi đi đi."
Mặc dù Diệp Thiên Dật muốn đi, nhưng ngẫm lại hắn là đi mua quà cho mình, trong lòng nàng vẫn rất đắc ý!
Diệp Thiên Dật nhanh chóng chuồn đi!
Đệch!
Thật là khó mà!
Thế nhưng hắn biết làm sao được? Ờm, cái này không gọi lừa gạt các nàng, hắn chỉ là muốn sống sót, chỉ là muốn tăng độ hảo cảm mà thôi...
Chỉ hi vọng, các nàng tuyệt đối đừng gặp nhau, dù sao đều ở trên cùng một con đường, nếu mà đụng phải nhau thì hư bột hư đường hết!
Diệp Thiên Dật đi tới rạp chiếu phim, sau đó đi tới bên cạnh Hạ Ngữ Hàn ngồi xuống.
"Sao lâu thế?"
"Đông người quá, tặng ngươi nè."
Diệp Thiên Dật đưa dây chuyền màu lam cho Hạ Ngữ Hàn.
Hạ Ngữ Hàn nhận lấy nhìn thoáng qua, vừa nhìn một chút nàng đã rất thích rồi!
Ngoài việc nó rất xinh đẹp, còn có giá trị cũng không rẻ nữa!
Dây chuyền màu lam rất phù hợp với khí chất của Hạ Ngữ Hàn.
"Cảm ơn."
"Cám ơn cái gì, xem phim tiếp đi."
Đại khái mười phút sau, Diệp Thiên Dật nói khẽ vào tai nàng: "Ta đi đặt phòng."
Hạ Ngữ Hàn: "..."
Người này có bệnh sao?
"Không về nhà à?"
"Không về, lễ tình nhân ở bên ngoài mới có cảm giác chứ, chậm một chút nữa đoán chừng sẽ bị người ta đặt chỗ hết mất, bây giờ cũng không đặt được phòng qua điện thoại nữa, chỉ có đi khách sạn đặt mới được."
Hạ Ngữ Hàn nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Mặc dù nàng cảm thấy những cái này không quan trọng, nàng rất muốn Diệp Thiên Dật ngồi xem phim cùng nàng, nhưng nàng cũng chưa từng đi chơi lễ tình nhân, cho nên cứ làm theo ý Diệp Thiên Dật vậy.
Xoát ——
Diệp Thiên Dật biến mất ngay tại chỗ!
"Sao giờ mới đến? Không phải chỉ là đi mua rượu thôi sao? Cơm canh đồ ăn đều nguội hết rồi."
Diệp Thiên Dật nâng cốc để lên bàn cười nói: "Gặp người quen nên hàn huyên một hồi."
"Nhanh ăn đi."
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Rất nhanh bọn họ đã ăn xong, sau đó Kỷ Điệp khoác tay Diệp Thiên Dật, hai người đi ra ngoài dạo phố.
"Anh đẹp trai, muốn mua bó hoa cho bạn gái không?"
Lại là một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật; "..."
Diệp Thiên Dật vừa quay đầu lại nhìn cô bé kia, nàng lại sững sờ! Sau đó nàng nhìn thoáng qua Kỷ Điệp bên người Diệp Thiên Dật, lại há to miệng!
Người thứ ba rồi? Ba cô gái khác nhau, mà lại đều xinh đẹp như vậy...
Đậu móe!
"Quy củ cũ."
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng năm mười tệ, nhận lấy một bó hoa.
"Tặng ngươi nè!"
Diệp Thiên Dật đưa hoa cho Kỷ Điệp.
Kỷ Điệp mỉm cười nhận lấy: "Quy củ cũ gì cơ?"
"Ha ha, không có gì, bây giờ muốn làm gì?"
"Đặt phòng chứ sao nữa."
Kỷ Điệp tùy ý nghịch nghịch lọn tóc của mình nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Ngươi xác định?"
"Ừm, nhanh lên! Hôm nay là lễ tình nhân, nếu không nahnh thì không còn phòng đâu đó!"
Rất lúng túng là, quanh đi quẩn lại, Diệp Thiên Dật vậy mà chỉ có thể đặt cùng một cái khách sạn mà mình đã đặt để ở cùng Hạ Ngữ Hàn, bởi vì chỗ này có hơi xa nên mới còn phòng, những cái khác đều đã hết chỗ rồi!
"Tốt, vậy chúng ta đi dạo phố đi!"
Kỷ Điệp khoác tay Diệp Thiên Dật.
"Ờm... hay là ngươi ở trong phòng chờ ta một lát?"
"Có việc gì sao?"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Kỷ Điệp cũng không hỏi nhiều.
"Được!"
Sau đó Diệp Thiên Dật vội vàng chạy tới chỗ Bắc Manh Manh.
Hạ Ngữ Hàn nhắn tin cho Diệp Thiên Dật, nói nàng đã xem phim xong rồi... Diệp Thiên Dật nhắn lại cho nàng tên khách sạn và số phòng, bảo nàng đi tới trước, một lát nữa hắn sẽ mang cơm về...
Hạ Ngữ Hàn cũng không nghĩ nhiều, sau khi đi vào khách sạn, lại nhìn thấy Kỷ Điệp đang ngồi uống cà phê ở sảnh.