Hạ Ngữ Hàn nhìn thấy Kỷ Điệp ở chỗ này cũng rất bất ngờ!
Là đế vương Bắc Hạo Nhiên cũng ở đây sao?
Hẳn là không, đế vương rất ít khi ra ngoài, nhất là ở những nơi như thế này!
Sau đó Hạ Ngữ Hàn đi tới trước mặt Kỷ Điệp, Kỷ Điệp ngẩng đầu mỉm cười nhìn Hạ Ngữ Hàn.
Ngay khi nhìn thấy Hạ Ngữ Hàn thì nàng đã hiểu!
"Đi chơi lễ tình nhân với Diệp Thiên Dật à?"
Kỷ Điệp cười hỏi.
Hạ Ngữ Hàn gật gật đầu.
"Hắn đâu rồi?"
Kỷ Điệp hỏi.
"Hắn nói đi đặt phòng trước, bảo ta tới đây."
Hạ Ngữ Hàn thản nhiên nói, cũng không có hoài nghi gì.
Kỷ Điệp cười thầm trong lòng.
Tên đàn ông đáng chết này!
Đoán chừng, trước đó hắn nói có việc, mua rượu, gặp được người quen nói chuyện chậm trễ thời gian, hẳn là những lúc ấy đang ở cùng với Hạ Ngữ Hàn.
Cũng lợi hại đấy chứ!
Nàng cũng là lúc nhìn thấy Hạ Ngữ Hàn mới ý thức tới điểm này.
Nhưng mà Kỷ Điệp ngược lại cũng không thấy có gì, chỉ là cảm thấy rất thú vị thôi.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không nói cho Hạ Ngữ Hàn.
Nàng vẫn hiểu địa vị của mình.
Nói như thế nào nhỉ? Nàng hẳn là giống như tình nhân của Diệp Thiên Dật hơn? Ừm... Đúng vậy, cho nên, loại chuyện này nàng cũng không có tư cách xen vào.
"Vậy hắn đặt phòng xong rồi đi đâu rồi?"
Hạ Ngữ Hàn lắc đầu.
Kỷ Điệp há to miệng.
Chờ đã...
Chẳng lẽ còn một người nữa?
Bắc Manh Manh?
Kỷ Điệp sửng sốt một chút.
Giỏi thật!
Diệp Thiên Dật này, thật là giỏi!
"Điệp phi nương nương tới đây là??"
"À, tới chơi thôi, nếu ngươi đã đặt phòng rồi thì ta cũng không quấy rầy nữa! Ngươi đi trước đi."
"Được!"
Hạ Ngữ Hàn nói xong gật gật đầu rồi bước đi.
"Chậc chậc chậc, Diệp Thiên Dật đúng là lợi hại, hẳn là hắn đã chinh phục được Hạ Ngữ Hàn rồi?"
Kỷ Điệp mỉm cười nhìn theo bóng lưng của nàng, nàng cũng không bỏ đi, nàng muốn xem thử đêm nay Diệp Thiên Dật sẽ làm như thế nào! Sau đó nàng duỗi lưng một cái đi về phòng của nàng và Diệp Thiên Dật.
Mà lúc này, Diệp Thiên Dật vẫn không biết Kỷ Điệp không nghe lời, không nhưng không ở trong phòng chờ hắn, mà còn gặp Hạ Ngữ Hàn ở đại sảnh... Lúc này hắn đang đưa Bắc Manh Manh đi ăn, cũng đã tặng quà cho nàng rồi, hắn tặng cho Bắc Manh Manh một cái vòng tay cũng không hề rẻ.
"Sao ngươi không ăn?"
Bắc Manh Manh mở to mắt nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
Vòng tay mà hắn tặng nàng đã đeo ở cổ tay, mặc dù lẩm bẩm nói không đẹp, xấu chết đi được, gu thẩm mỹ của Diệp Thiên Dật dở tệ, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, mà tiến độ nhiệm vụ chinh phục đã đạt tới 70%, lúc đầu tiến độ nhiệm vụ của nàng cũng đã rất cao! Thậm chí Diệp Thiên Dật còn chưa làm gì mà nàng đã tự đổ rồi!
Tiến độ nhiệm vụ chinh phục này cũng không giống độ thiện cảm.
Biết làm sao được, Bắc Manh Manh đơn thuần chính là một cô nàng háo sắc, cộng thêm Diệp Thiên Dật biểu hiện ưu tú như vậy, nên hình tượng của hắn ở trong lòng nàng đã rất hoàn mỹ.
Diệp Thiên Dật không muốn ăn nữa, hắn ăn nhiều lắm rồi! Nhưng vẫn phải tươi cười nói
"Ăn chứ, đương nhiên là ăn rồi!"
Diệp Thiên Dật cười gật đầu nói.
"Luôn cảm giác ngươi có tâm sự gì đó, hay là ngươi không thích đi chơi với bản công chúa?"
Bắc Manh Manh hỏi.
"Sao có thể thế được? Ngươi cũng không nhìn một chút xem ngươi xinh đẹp bao nhiêu."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Bắc Manh Manh liếc hắn một cái.
"Sao trước kia chưa bao giờ thấy ngươi nói dễ nghe như vậy? Nói đi! Có phải vì hôm nay là lễ tình nhân, ngươi muốn làm gì bản công chúa nên bây giờ mới dỗ ngon dỗ ngọt ta?"
Bắc Manh Manh trừng Diệp Thiên Dật một cái.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Ngươi xinh đẹp như vậy, hôm nay lại là lễ tình nhân... Nói không muốn thì cũng quá giả, ngươi cũng không tin đúng không?" Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng.
"Xí."
Bắc Manh Manh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ lại đỏ lên.
"Cũng không biết ngươi có cho không."
Diệp Thiên Dật lầm bầm một tiếng.
Diệp Thiên Dật cảm thấy nếu hôm nay có thể thành công có được Bắc Manh Manh, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao nàng cũng rất ngây thơ! Mặc dù bằng tuổi với hắn, nhưng nàng được bảo vệ quá tốt, cho nên ngây thơ chẳng khác gì một đứa trẻ.
"Không cho."
Bắc Manh Manh lầm bầm một tiếng.
"Không cho thì thôi, cơm nước xong xuôi ta đưa ngươi về chứ sao." Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
"Không đi xem phim à."
Bắc Manh Manh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
"Người ta là người yêu đi xem phim với nhau là vì sau khi xem xong sẽ đi khách sạn thuê phòng, ngươi lại nói không cho, vậy chúng ta còn xem cái gì nữa chứ."
Bắc Manh Manh: "..."
"Ngươi ngươi ngươi ngươi!"
Người này có độc sao! Cứ nhất định phải thế sao?
Thật ra... Cũng không phải không được.
Bắc Manh Manh cúi đầu suy tư một chút.
Ừm... Diệp Thiên Dật xác thực rất ưu tú, rất đẹp trai, mặc dù nàng nói chỉ là giả vờ kết hôn thôi, nhưng hắn thật sự quá hấp dẫn, khiến người ta mê muội.
Vả lại... Hôm nay là lễ tình nhân nữa...
"Mau ăn đi mau ăn đi, ăn xong ta đưa ngươi về nhà." Diệp Thiên Dật cười nói.
"Đồ đáng ghét!"
Lúc đầu Diệp Thiên Dật nào là tặng hoa cho nàng, nào là tặng quà cho nàng, còn nói không đi chơi với Hạ Ngữ Hàn mà chỉ đi với mình, Bắc Manh Manh rất cảm động, thật ra nếu như hắn muốn, như vậy nàng cũng không phải là không cho, nhưng mà bây giờ...
Đáng ghét!
Không được!
Không đúng không đúng! Chắc chắn có gì đó không đúng!
Bây giờ vẫn còn sớm, vì sao mình vừa mới giả vờ từ chối một chút hắn đã muốn đưa mình về? Chẳng lẽ... Tối nay còn hẹn người nào nữa sao, cho nên mới qua loa với mình như thế để đi hẹn hò với người nào sao?
Đáng ghét!
Vậy tuyệt đối không thể để hắn đạt được mục đích!
"Cơm nước xong xuôi chúng ta đi xem phim, xem phim xong bản công chúa đi khách sạn với ngươi là được chứ gì?!"
Bắc Manh Manh ngẩng đầu lên đỏ mặt nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Có thể... Không xem phim được không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Một bộ phim phải hai tiếng lận đó...
Bắc Manh Manh: "..."
"Bản công chúa đã đồng ý với ngươi rồi, ngươi cũng không thể cùng xem phim với ta được sao?"
Bắc Manh Manh chu môi.