Dịch: Cỏ Dại Team
"Thế nhưng mà, điều con lo lắng chính là, Tà Hoàng tông bọn họ cũng không dám ra tay."
"Vì sao lại không dám chứ? Tất cả các bằng chứng đều cho thấy Diệp Thiên Dật đều là mượn cáo oai hùm, mượn uy thế của Tà Thần tông dọa người mà thôi. Không nói đến lý do vì sao hai mươi lăm năm về trước, cha hắn Diệp Quân Tà phải rời khỏi Tà Thần tông, hai mươi năm trước lại phải trốn đi. Hay nói bây giờ, nếu như hắn có thể sử dụng được lực lượng của Tà Thần tông, hay nếu như hắn thực sự biết người của Tà Thần tông, thì có một ít chuyện giải quyết cũng không cần khó khăn đến như vậy?"
Diệp Ngạo Vân nói.
"Con chỉ lo lắng."
"Yên tâm đi, người nên lo lắng cũng không phải là chúng ta mà là Tà Hoàng tông kìa. Lý do rất đơn giản, đến lúc đó, với lực lượng kinh khủng của Tà Hoàng tông chắc chắn Diệp Thiên Dật sẽ không đánh lại được, cho dù hắn có độc thì cũng vô dụng. Khi đó, nếu như hắn không thể khiến một người nào đó của Tà Thần tông đến cứu giúp thì dĩ nhiên hắn hoàn toàn không phải là người của Tà Thần tông, hoặc có thể nói, hắn hoàn toàn không biết người của Tà Thần tông và Tà Thần tông cũng không biết đến lai lịch của hắn. Trở về nghỉ ngơi đi!"
Bên trong cửa hàng bên cạnh, Bắc Hạo Nhiên đứng lên.
Diệp Thiên Dật phải chết!
Người này hoàn toàn không coi đế vương là hắn đây ra gì! Hắn phải chết!
"Tà Hoàng tông, chỉ nên còn lại Tà Hoàng tông mà thôi. Bản vương muốn giết hắn thì chỉ có cách ám sát mà thôi, nhưng mà không cần bản vương ra tay, thì Tà Hoàng tông nhất định cũng sẽ động thủ!"
Vì sao hắn xác định Tà Hoàng tông nhất định sẽ ra tay?
Vô tình hắn phát hiện Tà Hoàng tông và Diệp Ngạo Vân có liên lạc với nhau, mà nội dung cơ bản hắn cũng biết được một chút.
Mà Diệp Thiên Dật lại còn bắt Tần Mạch kia quỳ xuống nhận sai, sau đó hắn còn lớn tiếng yêu cầu Tông chủ của Tà Hoàng tông ba ngày sau phải đích thân đến nhận lỗi.
Có khả năng sao?
Không có khả năng! Tà Hoàng tông không có khả năng tự mình đến nhận lỗi?
Nếu ngươi thật sự là huyết mạch trực hệ của Tà Thần tông, thì bọn họ sẽ làm vậy! Nhưng bây giờ, xem như ngươi thật sự là phải, thì cũng có đủ các dấu hiệu để bọn họ có thể nói ngươi không phải là thật! Do đó, bọn họ cũng không cần phải lo lắng về Tà Thần tông!
"Đi rồi hả?"
Ánh mắt của người thanh niên đang uống rượu kia bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó ngáp một cái, sau đó lại bấm điện thoại gọi cho sư phụ của hắn.
"Alo, sư tôn. Để ta nói với người một chuyện. Người đó là người của Tà Thần tông, ta nghe người ta nói hắn có Tà Thần Chi Lực, liệu Yêu Tâm Phong có chấp nhận hay không?"
Kiếm Cổ hỏi xong liền ngửa đầu uống rượu.
"Là người có huyết mạch trực hệ của Tà Thần tông sao?"
Trong tai truyền đến giọng nói kia.
"Hẳn là vậy! Cũng có thể giải thích vì sao lại có thiên phú dị bẩm, nhưng cũng không thể hiểu vì sao cảnh giới lại thấp đến như vậy."
Đầu bên kia trầm mặc một lúc…
"Có thể mang được thì mang, còn không được thì thôi…"
……
"Buông tay ra đi."
Bên trong hoàng cung, Bắc Manh Manh đỏ mặt nhìn Diệp Thiên Dật hờn dỗi một câu.
Tuy rằng… nàng rất thẹn thùng nhưng mà…. Đáng ghét, cánh tay hắn đang ôm eo nàng vậy mà càng lúc càng mò xuống dưới…
"Làm sao? Hai chúng ta đã là vợ chồng, người còn không cho phép ta đụng ngươi."
"Hừ! Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi."
"Được rồi! Vậy tối nay ta đi đến chỗ Kỷ Điệp đó." Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
"Ngươi dám?"
Bắc Manh Manh lập tức không vui!
Được lắm! Ngươi đã khiến anh trai bản công chúa mọc sừng rồi, bản công chúa cũng không trách ngươi, ngươi có năng lực, ngươi lợi hại! Với lại quan hệ giữa nàng và Bắc Hạo Nhiên cũng không tốt đẹp gì cho lắm! Nàng cũng không quan tâm lắm…. Nhưng mà ngươi không thể như vậy được!
"Ta nói chứ Thất công chúa, ngươi như này cũng không được nha, hai chúng ta cũng đã nói rõ rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi. Do đó ta đi đâu ngươi cũng không thể quản ta được, đúng không? Điểm này chúng ta đã nói rõ ràng rồi cơ mà!"
Khoé miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch lên.
Hai người đi vào bên trong biệt thự của Bắc Manh Manh.
Dù sao đối với Diệp Thiên Dật, đi hay ở đều như nhau, dù sao hai người cũng phải hoàn thành hết nhiệm vụ…! Đoán chừng cũng khá đơn giản!
"Dù sao cũng không cho phép ngươi đi!"
Bắc Manh Manh vừa thay dép lê vừa bá đạo nói.
"Vậy ngươi phải cho ta một lý do để ở lại đây chứ?"
"Ngươi muốn thế nào?" Bắc Manh Manh chống nạnh nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Khoé miệng Diệp Thiên Dật nhếch lên, sau đó vươn cánh tay nâng chiếc cằm thon thả của nàng lên.
"Ta không chỉ thuộc về một mình Thất công chúa ngươi, Diệp Thiên Dật ta thuộc về tất cả mỹ nhân trong thiên hạ! Hiểu chưa?! Ta đi đến chỗ Kỷ Điệp là vì thân thể của nàng. Ngươi nói xem, so về nhan sắc ngươi cũng không thua kém gì nàng, muốn giữ ta lại, ngươi cũng nên hiểu rõ."
Khuôn mặt Bắc Manh Manh đỏ lên.
Lưu manh thối! Nàng biết ngay mà.
Đệt!
Người này sao có thể nói mình lăng nhăng một cách vô cùng tinh tế tự nhiên đến thế chứ??! Người này quả thật từ đầu đến đuôi đều là kẻ bại hoại!
Thế nhưng mà… Nàng hình như thật sự thích hắn rồi….
Chẳng lẽ đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu sao?
"Hừ!"
Bắc Manh Manh nhăn mũi hừ một cái, xong thì xoay người chạy lên lầu, cũng không thèm để ý đến Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái.
Hừ!
Đây là có ý gì cơ chứ?
Đây là… ngầm đồng ý ư?
Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi.
Đúng vậy…. Đây giống như là ngầm đồng ý vậy.
"Ai gia….. đẹp trai nên tán gái cũng thật dễ dàng mà, thật nhàm chán quá đi!"
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay về phòng của mình trước, hắn có chuyện quan trọng cần phải làm!