Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 824 - Chương 822: Sân Khấu Của Ta Không Chỉ Có Nơi Này.

Chương 822: Sân khấu của ta không chỉ có nơi này.
Chương 822: Sân khấu của ta không chỉ có nơi này.

Tần Mạch từ chỗ lão tổ tông của hắn đi ra!

Đúng vậy, người của Tà Thần Tông hắn không dám đụng, càng đừng nói đế huyết mach trực hệ của Tà Thần Tông!

Nhưng sau khi Tần Mạch nói toàn bộ sự việc cho hắn nghe xong, lão tổ tông của Tà Hoàng Tông lâm vào trầm tư, cuối cùng hắn vẫn quyết định giết!

Bởi vì đủ loại dấu hiện cho thấy rằng, không cần biết Diệp Thiên Dật có phải huyết mạch trực hệ của Tà Thần Tông hay không, nhưng mà bây giờ hiện tuyệt đối không thể dựa vào Tà Thần Tông, tuyệt đối không!

Mà bọn họ, không cần biết đến cùng có phải hay không, cứ mặc định là ngươi không phải đi, vậy còn không phải có lí do để giết rồi sao! Đến lúc đó nếu như giết nhầm rồi, Tà Thần Tông bên kia, bọn họ cũng có thể giải thích thành ý tốt! Tới lúc đó tùy tiện tìm một người gánh tội thay là được rồi!

Mà trên căn bản cũng không cần! Bởi vì ở khu vực tám đế quốc nhỏ bé này, cũng sẽ chẳng có người nào của Tà Thần Tông chú ý đến nơi này!

Tóm lại, bọn họ là thế lực mạnh nhất ở nơi này, không cần biết ngươi là ai, chỉ cần bọn họ có lí, bọn họ có lực lượng, cứ cho ngươi là huyết mạch trực hệ của Tà Thần Tông, nhưng ngươi không đủ mạnh thì ngươi vẫn đáng chết! Vậy thì trách ai đây?

“Sao rồi?”

Tần Lãng, Tông chủ của Tà Hoàng Tông thấy con trai mình đi ra thì hỏi.

Tần Mạch kích động gật đầu nói: “Lão tổ tông đồng ý rồi!”

Khóe miệng Tần Lãng khẽ nhếch rồi gật đầu nói: “Được rồi! Vậy thì tốt rồi!”

“Vậy mai chúng ta đi chứ?”

Tần Lãng lắc lắc đầu: “Qua mấy ngày nữa đã, không cần vội, hắn nói nội trong ba ngày đến xin lỗi, vậy chúng ta nội trong ba ngày đi qua vậy còn không phải thật sự đến xin lỗi sao?”

Tần Mạch gật đầu: “Cha nói phải.”

“Hừ, đám trẻ trâu bây giờ đúng là càn rỡ không giới hạn, ngáo hết rồi!”

Tần Lãng hù lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, nếu như hắn có lực lượng còn tốt, đằng này hắn thì có lực lượng gì chứ? Cứ cho là cha của hắn là người của Tà Thần Tông, năm đó bị người khác truy đuổi cũng phải chạy trốn điên cuồng, nếu hắn thật sự có Tà Thần Tông chống lưng, cha của hắn cũng sẽ không phải chạy như vậy, ở thế giới này, thế lực có thể uy hiếp huyết mạch trực hệ của Tà Thần Tông cũng chẳng có nhiều!” Tần Mạch gật đầu nói!

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ta lại gọi ngươi!”

“Vâng! Cha!”

Tần Lãng đứng đó, chắp hai tay sau lưng, nhìn lên bầu trời xa xăm!

Nói thật, nếu Diệp Thiên Dật kia chỉ đơn thuần muốn con trai mình quỳ xuống xin lỗi thì cũng thôi, hắn cũng sẽ không truy cứu tiếp nữa, cũng sẽ không mạo hiểm đi giết hắn, nhưng hắn cư nhiên cả gan nói muốn hắn đường đường Tông chủ Tà Hoàng Tông, trong vòng ba ngày đi tìm hắn xin lỗi! Cái này bọn họ không nhịn được nữa!

........

Buổi trưa ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt ra, Bắc Manh Manh ngoan ngoãn..... hừ, một chút cũng không ngoan..... nàng vậy mà cuộn trong lòng Diệp Thiên Dật, nhưng gác chân lên người Diệp Thiên Dật, ngủ cũng không phải rất ngoan.

Chị hai à! Hôm qua mới là lần đầu, tư thế ngủ của ngươi đã có thể hung hãn như vậy rồi sao?

Diệp Thiên Dật đã nói mà, tại sao mà ngủ một giấc lại mệt như vậy, đau lưng nhức eo thế, thì ra là bị chân nàng đè lên cả đêm.

Nhưng mà có sao nói vậy nha, Thất công chúa đúng thật là xinh đẹp.

Nàng có nét đẹp rất tươi trẻ, thanh xuân, khá giống Lôi Vũ m, tính cách cũng giống, có thể bởi vì các nàng đều là công chúa, hoàng thất này chắc cũng không khác biệt lắm? Dù sao Diệp Thiên Dật cũng chẳng biết!

Nhưng mà Diệp Thiên Dật biết một việc, hắn muốn tìm được thần vật thiên địa cấp Thánh đạo của Diệp gia, sau đó đến Đế quốc Thần Phong tìm Thi bảo bảo và Tiểu Anh Vũ của hắn!

Đây cũng coi như việc tốt, ít nhất hắn biết được vị trí của họ còn có phương thức liên lạc, còn những người khác...

Trời đất rộng lớn, thế giới lớn như vậy, làm sao mà tìm được?

Thật ra Diệp Thiên Dật nghĩ ra một cách, một cách tìm bọn họ khá dễ dàng!

Không phải tự đi tìm họ, mà là để họ đến tìm mình, tìm như thế nào?

Đó chính là Diệp Thiên Dật thành danh!

Làm sao để thành danh?

Vậy thì không phải thành danh ở thế giới võ đạo bình thường, thành danh mà Diệp Thiên Dật muốn chính là khiến mình nổi tiếng! Nói đơn giản chính là làm đại minh tinh! Nhưng mà....

Woaaaa! Làm sao có thể! Đó không phải là cuộc sống mà Diệp Thiên Dật mong muốn! Hắn là võ giả, cuộc sống của người bình thường hắn đã sống không quen rồi, mà.... phải nổi đến mức nào mới khiến bọn họ phát hiện ra mình?

Đồng thời Diệp Thiên Dật biết, bất kể là Bạch Hàn Tuyết, Tịch Thiên Vũ, Chu Tử Tuyết vân vân vân vân, bình thường họ đều không xem phim, nhiều nhất cũng là nghe nhạc mà thôi, vì vậy, cái này làm không được!

Chỉ có thể xem số mệnh thôi!

Diệp Thiên Dật cũng khá tin vào số mệnh đấy!

“Haizz, không biết Hoàng Nguyệt kia đã mang tiểu Tiên Nhi của ta đi đâu rồi.”

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi

Ngày thứ n nhớ tiểu Tiên Nhi.

Bắc Manh Manh mở mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.

Oàm....

Sau đó nàng há miệng cắn lên bả vai Diệp Thiên Dật!

Awww _____________

Diệp Thiên Dật hét lên một tiếng thảm thiết.

“Người làm gì thế! Tuổi chó sao!

Diệp Thiên Dật trừng mắt nhìn Bắc Manh Manh.

Bắc Manh Manh rụt đầu lại.

“Hừ, ôm bổn công chúa, người còn nghĩ tới người phụ nữ khác! Đúng là tra nam.”

Bắc Manh Manh hừ một tiếng.

“Đệch! Sao ngươi biết ta nghĩ tới người phụ nữ khác!?”

Diệp Thiên Dật kinh ngạc.

“Hừ! Động tác của ngươi, ánh mắt của ngươi, cái thở dài của ngươi đã nói rõ ngươi đang nghĩ đến người phụ nữ khác! Không lẽ ngươi nghĩ đên tên đàn ông khác mà thở dài?”

Bắc Manh Manh không vui nói.

Diệp Thiên Dật cầm chân nàng để xuống: “Đừng gác nữa, đè tê cả rồi.”

“Không.”

Sau đó Bắc Manh Manh giơ chân lên, lấy ngón chân cái và ngón chân trỏ nhéo lên đùi Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật: “....”

Cô nàng này càng ngày càng nghịch ngợm rồi nha.

“Ngươi có phải thở dài vì chưa lừa được chị gái xinh đẹp đó lên giường không?”

Sau đó Bắc Manh Manh hỏi.

Diệp Thiên Dật: “...”

“Không phải! Thật sự không phải!”

“Vậy là ngươi thừa nhận ngươi đang nghĩ đến cô gái khác?” Bắc Manh Manh liếc Diệp Thiên Dật một cái.

Diệp Thiên Dật: “....”

Woa! Đàn bà! Đây chính là đàn bà!

“Ta đang nghĩ đến chị của ta.” Diệp Thiên Dật nói.

“Chị ngươi? Ngươi còn có chị gái sao?”

Bắc Manh Manh nghi hoặc hỏi.

“Ừm.... Ngươi cũng biết ta từ hạ vị diện đến mà.”

Cái này Bắc Manh Manh có nghe Diệp Thiên Dật nói qua, nhưng nàng chưa bao giờ nói cho người khác.

“Một người chị ở hạ vị diện của ta, nàng cũng đã đến đây rồi, chỉ là bọn họ đi lạc, vì vậy mà bây giờ họ đang ở đâu ta cũng không biết được.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Bổn công chúa có thể giúp ngươi tìm nàng, ít nhất cả Đế quốc Bắc Đẩu có thể truyền thông báo tìm người để tìm nàng.”

Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật.

“Vì vậy... ngươi sẽ rời khỏi ta đúng không?”

Bắc Manh Manh nhỏ giọng hỏi.

Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

“Sẽ, bởi vì sân khấu của ta không chỉ có ở đây, nhưng ngươi có thể lựa chọn đi cùng ta!”

Diệp Thiên Dật cười nói

“Hừ! Vậy thì phải xem Diệp Thiên Diệp ngươi có cái mị lực này hay không đã!”

Bình Luận (0)
Comment