Diệp Thiên Dật và Kiếm Cổ đứng trên chuôi kiếm bay trên hư không về phía xa, Diệp Thiên Dật cảm thấy thật thần kỳ, tốc độ nhanh như vậy nhưng lại có thể rất ổn định.
Tốc độ này sợ rằng không chậm hơn tốc độ nhanh nhất của Thần Hư cảnh.
“Ông anh, tới Yêu Tâm Phong cần bao lâu?”
Diệp Thiên Dật đứng sau lưng Kiếm Cổ hỏi.
“Lộ trình khoảng ba ngày.”
Kiếm Cổ nhàn nhạt nói.
“Mẹ kiếp! Vậy cũng có nghĩa là ta phải đứng trên thanh kiếm rách này của ngươi ba ngày?”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Kiếm rách? Đây chính là kiếm cấp Thánh Đạo đó cha!”
Kiếm Cổ mắng một tiếng.
“Kiếm cấp Thánh Đạo ….. còn nữa không?”
Kiếm Cổ cười một tiếng, nhìn qua Diệp Thiên Dật, sau đó ngồi xuống, lấy bình rượu hồ lô của mình ra, Diệp Thiên Dật cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Có chứ, nếu như ngươi thành đệ tử của Yêu Tâm Phong, bảo bối gì đó ngươi không cần lo, thần khí cấp Thần Hư đều có, ngươi đều có thể đạt được, nhưng mà nhắc trước, ngươi phải trở thành đệ tử Yêu Tâm Phong.”
Kiếm Cổ nói.
“Sẽ có khảo nghiệm gì thế?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không biết, khảo nghiệm của sư tôn ta sao mà biết được.”
“Vậy khảo nghiệm của ngươi là cái gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta không giống.”
Kiếm Cổ sau đó đưa một bình rượu hồ lô cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Ngươi chạm miệng qua, ta không cần, ta chỉ muốn đồ phụ nữ chạm miệng qua.”
Kiếm cổ: “….”
Mẹ kiếp.
Kiếm Cổ sau đó uống một ngụm rượu, nói: “Ta là sư tôn trong lúc vô tình gặp được, sau đó thu làm đồ đệ, không cần quá trình khảo nghiệm của sư tôn.”
“Cho nên là sư tôn ngươi nhìn thấy được tiềm lực của ngươi.”
“Đó là đương nhiên.” Kiếm Cổ tự hào nói.
Đối với thiên phú của bản thân, hắn thật sự vẫn rất là tự hào, nhưng mà hắn biết nếu như không có sư tôn của hắn, hắn cũng chẳng là cái gì cả!
Thiên phú của một người mạnh, vậy chỉ có thể nói xuất phát điểm của hắn cao, nhưng mà xuất phát điểm cao vĩnh viễn không phải là trọng điểm!
Ngươi cho dù có sống đến cuối cùng, trên đường không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn bị giết chết, nhưng không đại biểu ngươi có thể đạt đến độ cao bao nhiêu!
Ví dụ như Kiếm Cổ, thiên phú của hắn là điều không cần phải bàn cãi, nhưng nếu như không gặp được Yêu Hậu, hắn bây giờ có thể cũng chỉ là Thần Đạo cảnh, thậm chí có thể chỉ là Thiên Đạo cảnh, một sư phụ tốt thì thứ mà nàng đem lại cho ngươi không chỉ vẻn vẹn là một vài linh vật thiên địa, còn có nàng có thể cho ngươi vật lợi hại chân chính, vật lợi hại có thể thật sự không quan trọng, quan trọng là nàng có thể giao cho ngươi đồ vật thật sự phù hợp với ngươi! Phù hợp, mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa nàng có thể khai quật tiềm lực của ngươi, nàng có thể nhìn thấy điểm lợi hại nhất của ngươi, và khuếch đại nó lên!
“Vậy ba vị sư huynh sư tỷ khác thì sao?”
“Ái chà, chưa gì mà ngươi đã gọi sư huynh sư tỷ rồi? Ngươi cảm thấy bản thân có thể gia nhập Yêu Tâm Phong?”
Kiếm Cổ liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đương nhiên!”
“Tự tin là tốt, nhưng mà ánh mắt sư tôn đáng sợ đến nỗi ngươi không thể nào tưởng tượng được, cho dù ngươi như thế này, nhưng ta xem ra, khả năng ngươi có thể thông qua không quá ba phần.”
Diệp Thiên Dật: “…..”
“Ta như thế này đều không thể vượt qua ba phần? Ta dã tiêu diệt Thần Hư Cảnh nha!”
“Đó là ngươi dựa vào thực lực của ngươi để tiêu diệt sao?” Kiếm Cổ hỏi.
“À__”
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi, sau đó cầm bầu rượu hồ lô kia của hắn qua ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Ngươi không phải là nói ngươi không uống sao?”
“Khụ khụ ___”
Diệp Thiên Dật uống một ngụm rượu trực tiếp phun ra ngoài!
“Đệt! Ngươi đây là có ý gì?”
Diệp Thiên Dật uống qua rất nhiều rượu, mạnh nhất, ngọt nhất…. Rượu này, nó cay đến loại trình độ mà Diệp Thiên Dật không thể tưởng tượng nổi, Kiếm Cổ uống cái này suốt cả ngày?
Kiếm Cổ cười nói: “Uống rượu mạnh nhất!”
“Thật sự là yêu nghiệt!”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Chính là không giống với người bình thường.
“Ta mà yêu nghiệt? Ta đã được voi như là một người bình thường nhất trong bốn đệ tử của sư tôn rồi có được hay không?”
Kiếm Cổ nói.
“Như ngươi mà là bình thường nhất?”
“Thật, sau này nếu như có cơ hội ngươi gặp được tam sư huynh và nhị sư huynh, ngươi sẽ biết cái gì mới gọi là yêu nghiệt, về phần đại sư tỷ, nàng cũng…. Thôi đi thôi đi, không nói cái này nữa.”
Kiếm Cổ lại ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Đúng rồi, sư tôn chúng ta nàng là người như thế nào?”
Diệp Thiên Dật hiếu kỳ hỏi.
“Sư tôn à……”
Kiếm Cổ ngẩng đầu hồi tưởng lại một chút, nói: “Nàng là cô gái cao quý nhất mà ta từng gặp qua, không không không, là nữ thần, mỗi lần nhìn thấy sư tôn, ta liền rõ ràng một việc, cô gái khác, ta vô cảm, ta liền biết, cả đời này ta có thể không thể yêu thêm một cô gái nào nữa.”
Diệp Thiên Dật: “……”
“Woaaa! Người ta là sư tôn ngươi nha, ngươi CMN đối với nàng có suy nghĩ quá phận, ngươi có phải là súc sinh hay không!”
Diệp Thiên Dật mắng một tiếng.
“Đệt! Ta lúc nào thì có suy nghĩ quá phận rồi? Sư tôn là người ta sùng bái nhất, ta làm sao dám khinh nhờn nàng? Chỉ là nói, sự hoàn mỹ của sư tôn khiến ta cảm thấy, sau khi gặp nàng, trên thế giới này, trong mắt của ta chính là không có khả năng có người nào có thể hoàn mỹ hơn, cao quý hơn nàng, sau khi gặp nàng ta cảm thấy phụ nữ khác trên thế giới này cũng chỉ như vậy.”
Kiếm Cổ nói.
“Khoa trương như vậy.”
Diệp Thiên Dật âm thầm líu lưỡi.
“Nói thế nào đây? Ngươi nói người có thể so hơn sư tôn vậy khẳng định cũng có, tuy rằng có thể chỉ có vài người đi, chỉ là nói trong mắt của ta là như vậy.” Kiếm Cổ nói.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc là nàng trông như thế nào.”
Diệp Thiên Dật bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Trông như thế nào ngươi đừng mơ mà được nhìn thấy, nhiều năm như vậy chúng ta đều chưa gặp qua, sư tôn mang khăn che mặt, chỉ là nói khí chất của nàng, cảm giác đó, vô địch!”
Kiếm Cổ nói.
Cô gái cao quý, khí chất tốt Diệp Thiên Dật gặp qua cũng nhiều, Hoàng Nguyệt, Thường Hy các nàng đều rất cao quý, cho dù có thể kém nàng một chút, vậy khẳng định cũng chỉ kém một ít!
Tên Kiếm Cổ này khẳng định chính là tên nhà quê, không gặp qua phụ nữ xinh đẹp.
“Vậy cô vợ của ta xinh đẹp chứ?”
“Đẹp, rất đẹp, nhưng khí chất….”
Kiếm Cổ lắc đầu.
“Vậy là chắc chắn rồi, một người cầm quyền sát phạt càn khôn trong tay, một người còn chưa trưởng thành, khẳng định không so được! Cho dù lại xinh đẹp, lại có thể so với vợ của ta xinh đẹp hơn bao nhiêu đây?” Diệp Thiên Dật lắc đầu.
“Ngươi trước thông qua khảo nghiệm của sư tôn rồi hãng nói ha, bởi vì sư tôn chỉ thu năm người đệ tử, bây giờ đã có bốn người rồi, một người cuối cùng sư tôn cũng tìm rất nhiều năm rồi, từ sau khi nàng tìm được ta đã được tám năm rồi đi? Cũng không tìm được người thứ năm, cho nên, bốn người đệ tử chúng ta ngoại trừ ra ngoài lịch lãm sẽ thuận tiện thay sư tôn nhìn xem có người nào nghịch thiên hay không, nếu như có nói với nàng một tiếng, nếu có thể thông qua khảo nghiệm, vậy chính là đệ tử thứ năm rồi!”
Kiếm Cổ nói.
“Như vậy ta là người khá có khả năng đến gần đúng không?”
Kiếm Cổ gật đầu: “Ừm, cũng vừa vặn chỉ là đến gần mà thôi, có điều có một nói một, ngươi so với ta lúc đó mạnh hơn nhiều, cái mà sư tôn nàng nhìn thấy không phải là cảnh giới của ngươi hiện tại, cái mà nàng nhìn vĩnh viễn là tiềm lực và tương lai của một người, đương nhiên, còn có tính dẻo, cho dù tiềm lực của ngươi vô hạn, nhưng nếu như sư tôn lại không nhìn được tính dẻo của ngươi, nàng sẽ không thu nhận!”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Biết rồi, đến Yêu Tâm Phong lại nói đi, là đi Bát Hoang phải không?”
“Ừm, chúng ta có hai cái Yêu Tâm Phong, một ở Bát Hoang, một ở Chúng Thần Chi Vực.”
“Ngươi nói cho ta chuyện cụ thể của Yêu Tâm Phong đi.” Diệp Thiên Dật nói.
Hắn cảm thấy bản thân có lẽ có thể thông qua, muốn tìm hiểu một chút, dù sao nhàn rỗi không có việc gì.