Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 872 - Chương 870: Nhất Niệm Tà Phật

Chương 870: Nhất Niệm Tà Phật
Chương 870: Nhất Niệm Tà Phật

Kiếm Cổ thật sự rất sợ vị tam sư huynh này, chẳng qua là bọn họ là sư huynh đệ, hắn tuyệt đối tin rằng Kim Cát sẽ không đụng đến hắn, quan hệ giữa họ thật ra rất tốt, nhưng quan hệ tốt với có sợ hãi hay không lại là hai chuyện khác nhau.

Kiếm Cổ vừa mang theo Diệp Thiên Dật đi lên núi vừa nói:

"Còn nhớ ta đã nói với ngươi những đệ tử của Yêu Tâm Phong chúng ta đều là yêu nghiệt không? Bọn họ người này người kia đều rất đáng sợ, kiểu đáng sợ này không chỉ đơn thuần là đáng sợ trên mặt thực lực, ngươi nghe qua Nhất Niệm Tà Phật chưa?"

Kiếm Cổ hỏi.

Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu.

"Tam sư huynh trông thì rất phúc hậu, thậm chí hắn còn là tu phật, nhưng hắn lại hỉ nộ vô thường, được thế nhân gọi là Nhất Niệm Tà Phật, hắn mà trở nên xấu xa, thì hắn không phải phật, mà là quỷ, mánh khóe của hắn sẽ là hung ác nhất, một nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ nhất cũng có thể giết chết người........ Sự tích cụ thể ta không nói với ngươi nữa! Tóm lại, thực lực của tam sư huynh vô cùng đáng sợ! Ta trong tay hắn chống không nổi vài chiêu."

Kiếm Cổ lắc đầu nói.

Diệp Thiên Dật hít một hơi khí lạnh!

Hắn tuy rằng không biết, nhưng hắn đại khái có thể tưởng tượng ra được, một người vô cùng phúc hậu nở một nụ cười với thủ đoạn hung ác giết người, khác biệt rất lớn..........

Yêu nghiệt.

Quả nhiên đều là yêu nghiệt!

"Nhưng bây giờ rất thú vị, vốn dĩ ta cứ tưởng chỉ cần một mình ngươi, thông qua ngươi thì sẽ là đệ tử thứ năm rồi, không thông qua thì ngươi lại cuốn gói, nhưng bây giờ thì, đúng lúc Tam sư huynh lại đưa đến hai người, tuy rằng cô em xinh đẹp mỏng manh đó ngươi quen biết, nhưng người còn lại xem ra cũng chẳng yếu. Có tranh giành rồi."

Diệp Thiên Dật đáp một câu: "Hắn dựa vào cái gì mà đòi tranh với ta?"

Kiếm Cổ nhìn Diệp Thiên Dật.

"Tự tin là tốt!"

"Thật sự là chỉ nhận năm đệ tử sao? Sẽ không nhận thêm một người nữa chứ?"

Diệp Thiên Dật hỏi.

"Quy tắc là chết, người mới là sống, năm, sáu đệ tử thật ra cũng không có gì đáng kể, sư tôn chỉ cần nhìn trúng rồi thì không có vấn đề!"

Kiếm Cổ đáp.

"Ừ."

Sau đó bọn họ từng chút một đi lên núi!

Theo Kiếm Cổ nói, cả đại lục đến được Yêu Tâm Phong đây không vượt quá hai mươi người, hắn có thể đến cũng là một vận may, bước đi nhiều hơn, ngước nhìn nhiều hơn, nán lại nhiều hơn một chút, cho dù không ở lại được thì ít nhất cũng rất đáng.

Diệp Thiên Dật không có gì ma fkhoong thoải mái, không có tự tin với chính mình sao?

Rất nhanh, bọn họ đã đến Yêu Tâm Phong!

"Ồ"

Diệp Thiên Dật lướt qua một lượt, kinh ngạc cả người!

Yêu Tâm Phong to lớn thế chứ! Đừng nghĩ chỉ là một ngọn núi, mà lớn đến nỗi ngươi không thể tưởng tượng được, hơn nữa, linh lực thiên địa này có thể đáng sợ đến mức nào? Diệp Thiên Dật cảm thấy nó cũng không thấp hơn bí cảnh cả mấy chục nghìn gốc linh vật thiên địa mà mình tạo cho Kỷ Điệp.

Yêu Tâm Phong to lớn như vậy, nói thật lòng, có vẻ có hơi trống trải, Kiếm Cổ cũng nói rồi, Yêu Tâm Phong chỉ có mười người, bốn người đệ tử, mà bốn đệ tử này còn thường xuyên còn không ở Yêu Tâm Phong, cho nên trên Yêu Tâm Phong thực ra chỉ có sáu người ở thường xuyên.

"Yêu Tâm Phong này có tất cả bao nhiêu linh vật thiên địa? Thiên địa linh lực này........ "Diệp Thiên Dật lén lút không nói nên lời.

“Hơn mười ngàn gốc, cấp Thánh Đạo, cấp Thần Hư đều có, sư tôn thích chăm chút độc vật, cho nên Yêu Tâm Phong còn có độc vật thiên địa bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của cường giả Thần Hư cảnh! Ngươi hiểu về độc, ta sẽ không nhắc nhở ngươi nữa."

Kiếm Cổ nói.

Sau đó Kiếm Cổ nắm một quyền, cung kính hô một tiếng: "Sư tôn, đồ nhi đưa Diệp Thiên Dật đến rồi."

Bởi vì lúc trước Kiếm Cổ từng liên hệ với Yêu Hậu, cho nên Yêu Hậu cũng biết sự tồn tại của Diệp Thiên Dật.

"Vào đi!"

Một âm thanh rất mờ ảo, rất cao quý truyền đến, ngữ khí phảng phất cảm giác dẫn đầu thiên hạ, cảm giác này hơi giống với Hoàng Nguyệt!

Chính là thuộc kiểu đó, ngươi đơn thuần nghe một từ của nàng, một âm thanh, chỉ có sự tồn tại đỉnh cấp đó, sự tồn tại rất nghịch thiên, sự tồn tại rất cao quý mới có thể phát ra được.

"Vâng!"

Sau đó Kiếm Cổ đưa Diệp Thiên Dật bước vào bên trong!

Bọn họ đến một vườn hoa rất đẹp cũng rất rộng.

Ánh mắt đầu tiên của Diệp Thiên Dật dừng ở một gốc linh vật thiên địa!

"Linh vật thiên địa cấp Thần Hư, Cực Băng Tuyết Hoàng Liên.........."

Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua, trong viện, tam sư huynh Kim Cát kia, Tinh Bảo Bảo và Dương Sở Sinh đứng ở vị trí đó, Tinh Bảo Bảo quay đầu nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

Không còn người nào khác nữa..........

"Anh Thiên Dật......."

Tinh Bảo Bảo lại không chịu được chạy đến bên Diệp Thiên Dật.

"Xuỵt, ở đây có người lớn, muốn làm gì thì đợi đến lúc chỉ còn lại hai người rồi nói sau." Diệp Thiên Dật trừng mắt nhìn nàng.

Tinh Bảo Bảo đỏ mặt.

"Còn....... còn lâu mới phải ta muốn làm gì cùng anh Thiên Dật."

Nàng cúi đầu, không kiềm chế được đôi tay sờ sờ váy.

"A di đà phật, thiện tai thiện tai."

Kim Cát nhìn thấy bọn họ đứng đó ân ân ái ái, nhanh chóng lắc đầu, xoay qua một bên.

Sau đó ba người bọn họ đứng ở bên đó, Kiếm Cổ và Kim Cát đứng ở phía sau.

Phía trước có một đại điện, quả thực rất thoáng đạt, cánh cửa bây giờ vẫn đóng chặt, nhìn ra được sư tôn của bọn họ đang ở trong đại điện.

Bọn họ chờ nửa tiếng, chán chết đi được, Diệp Thiên Dật cũng không biết bên trong đang làm gì, phía sau Kiếm Cổ và Kim Cát đứng ở đó nghiêm chỉnh, bọn họ rất kính trọng.

"Bảo Bảo, ngươi có phải đã gặp được cơ duyên gì không?"

Thật sự là Diệp Thiên Dật chịu không nổi nữa, vốn dĩ đang muốn cho người ta một ấn tượng tốt, nhưng quá là nhàm chán rồi, thôi thì nói chuyện với Tinh Bảo Bảo vậy.

"Không nha, Tinh Tinh đến đại lục này sau đó liền đến một nơi gọi là Bát Hoang, sau đó gặp phải một đám kẻ xấu, rồi...... Đúng rồi, rồi gặp được tiền bối Tà Phi, tiền bối Tà Phi đã cứu ta, vốn dĩ tiền bối Tà Phi muốn đưa ta đi cùng, nhưng đột nhiên lại có người tìm đến nàng, cũng không biết là ai, nàng chỉ có thể rời đi, Tinh Tinh liền đến một học viện, học viện lo ăn lo uống.........."

Nàng thổ lộ.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó....... a.......... chính là mấy ngày trước học viện đi ra ngoài rèn luyện, ta liền gặp được anh Mập, hắn nói muốn đưa ta đi một nơi rất lợi hại........."

Tinh Bảo Bảo quay đầu nhìn phía sau của Kim Cát rồi nhỏ nhẹ nói với Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật búng trán nàng một cái.

Cô nhóc này, người ta nói đưa ngươi đi một nơi lợi hại ngươi liền đi với hắn? Ngươi cũng quá đơn thuần dễ lừa rồi?

May là, may là Kim Cát này ít nhất cũng không có lòng dạ gì.

"Vì sao?" Diệp Thiên Dật hỏi.

"A........" Tinh Bảo Bảo trầm ngâm một chút quơ quơ đầu mình.

"Quên rồi."

Diệp Thiên Dật: ".............."

"À, Tam sư huynh."

Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn Kim Cổ một cái.

"Nàng sở hữu một thể chất và linh hồn trong trẻo nhất trên thế gian này." Kim Cát nghe được cuộc đối thoại của bọn họ rồi đáp.

Diệp Thiên Dật bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Trong trẻo..... ừ, Tinh Bảo Bảo quả thực vô cùng vô cùng trong trẻo, là người con gái trong trẻo nhất trong những người mà Diệp Thiên Dật đã từng gặp.........

Chính vào lúc này, cánh cửa đại điện từ từ mở ra, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua đó.

Bình Luận (0)
Comment