Thật sự, Diệp Thiên Dật rất là tò mò về người phụ nữ truyền kỳ này, nàng và Tà Phi có điểm giống nhau!
Tà Phi ở đại lục Thiên Lam cũng na ná như vậy, nàng cũng có chút giống, chính là, bởi vì vấn đề đại lục, các nàng đã bị hạn chế! Nhưng bây giờ, các nàng đều đã đến nơi này, Diệp Thiên Dật biết, với thiên phú cùng cơ duyên của họ, tuyệt đối có thể ở trong thời gian rất ngắn nâng cao cảnh giới!
Trong vòng thời gian một năm từ Thiên Đạo đạt đến Thần Hư đều có thể! Diệp Thiên Dật cảm thấy như thế, trong các nàng bất luận là ai thì nếu sống ở đại lục này, tuyệt đối nhất định đều là cao thủ bậc nhất!
Còn có thần tiên tỷ tỷ...
Aaaaa!!
Chỉ cần nghĩ đến cô gái cao quý này, Diệp Thiên Dật lại nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ, thật không biết bây giờ nàng đang ở nơi nào, có nhớ đến hắn hay không, hay là đã quên mất hắn rồi...
Hẳn là không đâu nhỉ? Người con gái như Thần tiên tỷ tỷ, là một người rất trọng tình trọng nghĩa, bọn họ đều đã từng hôn nhẹ... Uhm, nàng sẽ không quên đâu.
Cũng không biết cái cô nàng Hoàng Nguyệt kia đem tiểu Tiên Nhi của hắn dẫn đem chạy đi đâu rồi, cũng không biết là nữ đế Thường Hi kia bây giờ đang làm cái gì...
Còn có rất nhiều rất nhiều người...
Một bóng người chầm chậm từ bên trong đại điện đi ra.
"Thật... Thật cao quý."
Tinh Bảo Bảo hơi há cái miệng nhỏ nhắn.
Thật là hâm mộ, đều là con gái với nhau, nhưng mà nàng thật xinh đẹp, thật cao quý, thật mê người!
Đây mới là dáng vẻ mà bất kì cô nương nào cũng đều ảo tưởng sau này mình cũng sẽ được như vậy...
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
Thật sự mà nói là không gì sánh được!
Chỉ thấy mái tóc dài của nàng vén lên, kết thành một búi tóc gọn gàng, mang một cái mũ, ở giữa khảm một đóa hoa hải đường, hai bên chuỗi ngọc dài màu tím rủ xuống tới bả vai, thân mang một bộ váy dài trắng tinh không tỳ vết, thắt lưng buộc một đai ngọc màu xanh da trời, hai bên sườn đai ngọc lại rủ xuống những tua trân châu tinh tế, hai cánh tay áo bồng bềnh, dài một trượng, cùng làn váy kéo dài phía sau.
Bởi vì mang khăn che mặt, không thấy rõ được dung mạo, nhưng dáng người và làn da của nàng tuyệt đối là hoàn mỹ! Ánh mắt của nàng, có một loại thâm thúy giống như vũ trụ, biển cả mênh mông, bị nàng liếc mắt nhìn một cái, giống như kiểu bản thân có mấy cộng lông chân đều bị nhìn thấu.
Nói như thế nào nhỉ?
Kỳ thật cứ như vậy đứng ở chỗ này, Diệp Thiên Dật cảm thấy Hoàng Nguyệt, Thường Hi các nàng cũng không kém! Dù sao địa vị của các nàng cũng rất cao, khí chất cũng không tệ! Nhưng mà cô gái này, khí chất của nàng thật sự càng tốt hơn! Hơn nữa trong ánh mắt của nàng càng có nhiều tâm sự hơn!
Thật sự, Diệp Thiên Dật rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của nàng dưới lớp khăn che mặt kia, còn xúc động hơn trước đó khi nhìn thấy Thường Hi, Hoàng Nguyệt các nàng! Có thể đây là bản tính của đàn ông đi!
"Sư tôn!"
Kiếm Cổ và Kim Cát đồng thanh cung kính hành lễ.
Yêu Hậu lần lượt đảo mắt qua người Dương Sở Sinh, Tinh Bảo Bảo, Diệp Thiên Dật, sau đó nàng ngồi lên trên cái ghế đá kia, nhẹ nhàng nâng đùi phải của mình lên, bắt chéo hai chân, nhưng mà động tác của nàng đặc biệt tao nhã và cao quý, hơn thế nữa, làn váy của nàng rất dài, nâng lên cũng chỉ lộ ra cổ chân mà thôi.
Cạch!
Yêu Hậu đưa tay chậm rãi rót cho mình một ly trà, sau đó nhìn thoáng qua mấy người ở phía sau Kim Cát.
"Bản tôn đã nói với ngươi mấy lần rồi, lại làm thủng một hố thì đánh một trận."
Ừng ực——
Cái tên Kim Cát mập mạp, thô lỗ kia nuốt một ngụm nước miếng.
"Sư... Sư tôn... Cái kia... Ta..."
Theo sau đó, Yêu Hậu cúi đầu lấy nắp chén nhẹ nhàng gạt gạt lá trà, thuận thế ngón trỏ thon dài trắng nỏn hơi hơi bắn ra.
Xoát ——
Diệp Thiên Dật chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh quẹt qua bên lỗ tai của chính mình, hắn cảm giác cái sức mạnh này đủ để có thể giết hắn một ngàn vạn lần...
Sau đó...
Phanh ——
Thân ảnh của tên Kim Cát kia bị đánh bay ra ngoài với tốc độ kinh người, trực tiếp biến mất.
Diệp Thiên Dật: "..."
Rất dọa người nha!
Kiếm Cổ bất đắc dĩ lắc đầu.
Kia có thể trách ai được?
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua nàng.
Thật cao quý, thật tao nhã, thực sự có một loại cảm giác tự tin nắm thiên hạ ở trong lòng bàn tay mình.
Sau đó, nàng nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Tinh Bảo Bảo, nâng ngón tay lên chỉ vào nàng.
"Ngươi, ở lại đi."
Giọng nói như mộng như ảo của nàng vang lên.
"Hả??"
Tinh Bảo Bảo ngây ngẩn cả người.
"Vậy... Sư tôn, nàng ta sẽ là đệ tử thứ năm sao?"
Kiếm Cổ nhanh chóng hỏi một tiếng.
Yêu Hậu nhấp một ngụm trà, lại nhàn nhạt "Uh" một tiếng.
"Về phần hai người các ngươi..."
Nàng buông chén trà xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật và Dương Sở Sinh.
"Ai thông qua khảo nghiệm kế tiếp thì có thể ở lại."
Yêu Hậu thản nhiên nói.
Câu nói này rất đơn giản, thông qua thì được ở lại, trở thành đệ tử, nhưng không phải trong hai người bọn chọn ra một người, mà rất có thể cả hai người bọn họ đều không có khả năng ở lại!
Diệp Thiên Dật cảm thấy vui thay cho Tinh Bảo Bảo!
Cho dù mình không đến được Yêu Tâm Phong, nhưng Diệp Thiên Dật cũng cảm thấy vui thay cho nàng.
Thậm chí nàng không cần tham gia cuộc khảo nghiệm lần này của Yêu Hậu liền trực tiếp có thể tiến vào Yêu Tâm Phong,
Đủ để thấy được nàng nhất định có cái gì đó khiến cho Yêu Hậu cực kỳ xem trọng!
Mà Diệp Thiên Dật và cả Dương Sở Sinh, vẻn vẹn chỉ là thiên tài, yêu nghiệt, lợi hại... Bọn họ nhưng lại không có chỗ nào để nàng xem trọng.
Đương nhiên, nếu có thể thông qua cuộc khảo nghiệm của nàng, vậy là đủ rồi.
Diệp Thiên Dật cảm giác Dương Sở Sinh này hẳn là cũng gặp được cơ duyên gì đó.
Sưu ——
Kim Cát bay lại đây, cả người chật vật không chịu nổi.
Diệp Thiên Dật xem xét liếc mắt một cái khóe miệng run rẩy một chút.
Này phỏng chừng là bị thương không nhẹ.
Woaaa.
"Sư tôn, sau này đệ tử không dám... nữa." Kim Cát sợ hãi rụt rè nói.
"Tam sư huynh, ta đã nhắc nhở ngươi rồi mà không chịu nghe."
Kiếm Cổ cười nói.
Kim Cát thực bất đắc dĩ hai tay bắt ấn chữ thập ngồi ở chỗ kia khôi phục thương thế.
"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Yêu Hậu nhìn lướt qua Diệp Thiên Dật và Dương Sở Sinh!
"Xin chỉ giáo."
Diệp Thiên Dật ôm một quyền.
Dương Sở Sinh cũng ôm một quyền: "Chuẩn bị tốt rồi."
Tiếp theo sau, Yêu Hậu hơi hơi giơ tay lên.
Xoạt ——
"Awwww ——"
Đã xảy ra cái gì?
Sức mạnh của Yêu Hậu phóng thích, cánh tay của Diệp Thiên Dật và Dương Sở Sinh trực tiếp bị cắt đứt, đứt chính là xương cốt, cánh tay phải của hai người trực tiếp rớt xuống đất, hoàn toàn bị cắt đứt.
"Anh Thiên Dật..."
Tinh Bảo Bảo cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, vì sao lại thế này?
Mắt nàng đỏ hoe lên, muốn chạy qua đó.
Kiếm Cổ đứng ở phía sau nàng, sau đó ấn lại bả vai của nàng, lắc lắc đầu.
"Đừng có xen vào."
"Nhưng..."
"Đừng xen vào."
Tinh Bảo Bảo cắn đôi môi đỏ mọng lo lắng nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật sợ ngây người!
CMN cánh tay này quả thật bị chặt đứt rồi!
Đau quá!
Người này muốn làm cái gì? Đây là khảo nghiệm ư?
Mồ hôi trực tiếp chảy xuống.
Dương Sở Sinh ở bên cạnh cũng rất chật vật.
Yêu Hậu ngón tay bắn ra.
Xoạt ——
"Awww ——"
"Móa! Đau!"
Diệp Thiên Dật hô lên!
Xoạt ——
"Awww ——"
Cánh tay và chân của hai người toàn bộ đều bị cắt đứt, sau đó nằm bò ở đó, không động đậy nổi.
Mà Kiếm Cổ và Kim Cát thì giống như đã xem quen rồi, cũng không có phản ứng gì khác.
"Anh Thiên Dật..."
Nước mắt Tinh Bảo Bảo ào ào chảy xuống.
"Lại đến đi!"
Diệp Thiên Dật cắn răng quát một tiếng.