Dịch: Cỏ Dại Team
Bạch Hàn Tuyết, là một trong những đàn chị xuất sắc nhất của học viện Thiên Thủy, dư sức để dạy cho thế hệ mới vào này. Trong khi Diệp Thiên Dật chat và chơi điện thoại di động trong lớp. Bạch Hàn Tuyết không nói gì và nhắm mắt làm ngơ. Đúng, Diệp Thiên Dật cố tình. Hắn nghĩ nếu hắn thể hiện không tốt, có thể bị Bạch Hàn Tuyết gọi đến văn phòng khiển trách, Vậy hắn sẽ có cơ hội gặp riêng, xin lỗi nàng một cách đoàng hoàng.
Diệp Thiên Dật không định làm cái việc khiến Bạch Hàn Tuyết phải khóc này, cái hệ thống tra nam này thực sự khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn muốn được nàng gọi đến văn phòng để xin lỗi nàng.
Lạch cạch lạch cạch
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc và hút một hơi.
Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh này không khỏi thốt lên.
Rầm--
Nàng đập tay vào cái bảng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật.
"Diệp Thiên Dật, đủ rồi đấy!"
Đây là lần đầu tiên Bạch Hàn Tuyết mất bình tĩnh trước mặt mọi người, và Diệp Thiên Dật cũng giật mình.
Bạch Hàn Tuyết đã nhịn Diệp Thiên Dật cả tiết học rồi. Ngươi ngủ trong lớp, ngươi chơi điện thoại đều được. Ngươi còn muốn hút thuốc trong lớp à?
Nàng đã chịu đựng hắn, nhịn hắn và tự nhủ mình không nhìn thấy gì, nhưng việc này xảy ra, nàng không thể chịu đựng thêm được nữa! Dù sao nàng vẫn là một cô gái, trước đây đã từng bị Diệp Thiên Dật hôn, bị mọi người hiểu lầm, vân vân, thậm chí hôm nay còn nghe rất nhiều người xì xào bàn tán về việc nàng là tiểu tam, nàng vẫn xem như không có chuyện gì. Nhưng tất cả tổn thương đều hiện rõ lên vào giây phút này.
Hắn là em trai của Diệp Tiên Nhi, nàng không biết phải làm gì, thật sự khó chịu.
"Khốn khiếp!"
Nàng nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật, đôi mắt xinh đẹp của nàng đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
Mọi người đều sửng sờ.
Ngay sau đó, nàng lấy tay che miệng và chạy ra ngoài.
"Ting ... Chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ [Bạch Hàn Tuyết thút thít], phần thưởng nhiệm vụ: Thể chất đặc biệt [ Trái tim băng giá] sẽ được gửi tới trong ba giờ."
"Ting ... Ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ [Tỏ tình thành công với Bạch Hàn Tuyết], phần thưởng nhiệm vụ: Phong thuộc tính Thiên Giai: Phong khuyển tàn vân, Hình phạt: Họa mi biến mất, Thời gian nhiệm vụ: Trong thời gian tồn tại của hệ thống tra nam, thời gian còn lại: hai ngày, mười bốn giờ ba mươi ba phút năm mươi bảy giây. "
Diệp Thiên Dật: "..."
Thật sự, Diệp Thiên Dật đã thực sự chết lặng! Tại sao Bạch Hàn Tuyết lại khóc? Hắn có quá đáng quá không?
CMN chứ! Hắn là cầm thú!
Lúc những chuyện này chưa xảy ra, Diệp Thiên Dật chỉ cảm thấy tính cách của mình là tra nam, nên mới bấm vào, nhưng không ngờ nữ thần lạnh lùng Bạch Hàn Tuyết lại khóc trước mặt hai trăm người như vậy ... Hắn không nghĩ Bạch Hàn Tuyết lại như vậy.
Sau khi tất cả những chuyện xảy ra, Diệp Thiên Dật hoảng sợ, thực sự hoảng loạn, không biết phải làm sao, hắn thật sự không phải là một tra nam, hắn có cảm giác hoàn toàn khác với lúc hắn thấy Họa Thủy khóc. Họa Thủy là muốn hại hắn, còn Bạch Hàn Tuyết từ đầu đến cuối không làm gì có lỗi với hắn, Diệp Thiên Dật biết nếu không phải vì cái hệ thống tra nam chết tiệt này, hắn nhất định sẽ không trêu chọc Bạch Hàn Tuyết.
Lúc này, Diệp Thiên Dật thậm chí không quan tâm đến phần thưởng nhiệm vụ và những thứ tương tự.
Họa Thủy ngồi sau hắn cũng sững sờ, còn Bạch Hàn Tuyết thì thực sự đã khóc ...
"What? Cái quái gì vậy? thằng điên này làm cái gì vậy?"
"Diệp Thiên Dật này thực sự quá đáng, nhưng đây mới chính là Diệp Thiên Dật, nhưng Bạch Hàn Tuyết sao lại bị hắn chọc đến mức phát khóc?"
"Diệp Thiên Dật hoàn toàn không giữ cho Bạch Hàn Tuyết chút mặt mũi nào. Có lẽ Bạch Hàn Tuyết tối hôm qua đã biết mình là tiểu tam? Hoặc thể còn có lý do khác mà chúng ta không biết."
"..."
Mọi người bàn luận sôi nổi.
"Này ... Hàn... Hàn Tuyết ."
Diệp Thiên Dật nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Bạch Hàn Tuyết khóc chạy ra ngoài, cũng thu hút sự rất nhiều sự chú ý của học sinh và giáo viên đi qua.
Bọn họ còn chưa kịp nói cái gì, Bạch Hàn Tuyết đã chạy qua.
"Hàn Tuyết!"
Diệp Thiên Dật đuổi theo ở phía sau.
Ầm!
Bạch Hàn Tuyết chạy vào tòa ký túc xá nữ, chạy vào phòng, đóng sập cửa lại.
Bởi vì nàng là học viên rất ưu tú, nàng có một phòng riêng trong học viện Thiên Thủy.
"Này, bạn học, đây là ký túc xá nữ, không thể vào!"
Dì quản lí kí túc xá đột nhiên nhìn thấy một nam nhân xông vào, liền vội vàng hét lên, nhưng sau một cái nhìn, Diệp Thiên Dật đã biến mất.
"Bảo vệ bảo vệ, có một nam sinh mạnh mẽ xông vào ký túc xá nữ, thoạt nhìn là vợ chồng trẻ cãi nhau, mau đến hỗ trợ, mau đến hỗ trợ, cái gì? Ta đi? Ta đánh không lại."
...
Bạch Hàn Tuyết chạy vào phòng sau đó nằm lỳ trên phòng khóc nức nở, Diệp Thiên Dật đến trước cửa phòng nàng.
"Hàn Tuyết ngươi mở cửa ra, ta giải thích với ngươi có được không?"
Diệp Thiên Dật gõ cửa một cái nhưng không thấy phản ứng gì, sau đó Diệp Thiên Dật nhìn thấy cửa sổ bên ngoài, trực tiếp trèo lên cửa sổ bên ngoài phòng của Bạch Hàn Tuyết.
Két--
Diệp Thiên Dật kéo một phát sau đó nhảy vào, thấy Bạch Hàn Tuyết trên giường, tâm lý thật là áy náy.
Thật, cái hệ thống chết tiệt này, Diệp Thiên Dật thề rằng lần này sẽ không bao giờ đụng đến cái hệ thống tra nam này nữa! Ừm ... không đụng vào.
Hắn cũng là một người tốt mà! Hắn không muốn làm tra nam! Gặp phải chuyện này, người chưa từng yêu đương như Diệp Thiên Dật không hoảng hốt mới là lạ.
"Hàn Tuyết..."
Diệp Thiên Dật chậm rãi đi đến bên người nàng gọi một tiếng.
Bạch Hàn Tuyết nằm đó lau nước mắt, sau đó đứng dậy, ánh mắt đỏ hoe nhìn Diệp Thiên Dật, một cỗ hàn lực kinh khủng bao trùm lấy Diệp Thiên Dật.
"Cút! Cút ra ngoài! Ngươi ở lại một giây nữa ta sẽ giết ngươi!"
Bạch Hàn Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thiên Dật.