Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 960 - Chương 958: Nữ Hoàng Bệ Hạ, Thần Rút Lui.

Chương 958: Nữ hoàng bệ hạ, thần rút lui.
Chương 958: Nữ hoàng bệ hạ, thần rút lui.

Thực sự mà nói, đã rất rất nhiều năm rồi Hàn Nhã Nhi không trải qua trạng thái như vậy rồi, chính là… trở nên hoảng hốt như thế này.

Nếu hắn không biết mình là Nữ hoàng, mà hắn dám động tay động chân thì Hàn Nhã Nhi có thể hiểu được, nhưng bây giờ hắn đã biết rồi mà vẫn còn dám? Việc này có chút khoa trương?

Đương nhiên là Diệp Thiên Dật vẫn rất có chừng mực, trên chân Hàn Nhã Nhi đã có váy che. Vì vậy mặc dù đặt trên chân nàng nhưng vẫn có váy ngăn cách, nếu như không có váy ngăn giữa, Diệp Thiên Dật thực sự không dám đặt tay lên.

Hàn Nhã Nhi lạnh lùng nói một câu: “Bỏ tay xuống.”

“Đừng mà, chẳng lẽ chúng ta không diễn nữa sao?”

Diệp Thiên Dật cười nói.

“Bỏ tay xuống.”

Nàng lại lạnh lùng nói.

“Nếu như ngươi không muốn chết.”

Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.

“Vậy Ứng tướng quân ở phía sau thì sao?”

Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng.

Hàn Nhã Nhi: “…”

“Ta có nên bỏ tay xuống không?”

Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng hỏi.

Đồ vô lại!

Hàn Nhã Nhi không nói gì, điều này chứng tỏ nàng ngầm đồng ý.

Ứng Tiếu Thiên nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Hàn Nhã Nhi đang ngồi cùng nhau ở phía sau, nhìn qua thì không có gì cả, nhưng lúc hắn đến gần thì thấy tay của Diệp Thiên Dật đang đặt trên chân của Hàn Nhã Nhi, mà Hàn Nhã Nhi lại không biểu lộ ra bất cứ điều gì.

Cạch cạch cạch – –

Ứng Tiếu Thiên nắm chặt tay thành nắm đấm, sau vài giây, hắn mở tay ra một cách yếu ớt.

Cái này… đã chứng tỏ điều gì?

Ứng Tiếu Thiên đi tới.

“Nữ hoàng bệ hạ!”

Lúc này Diệp Thiên Dật bỏ tay xuống.

Hàn Nhã Nhi liếc nhìn Diệp Thiên Dật.

Hắn phối hợp với mình để diễn kịch hay là cố tình chiếm tiện nghi?

Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi!

“Ừm, có chuyện gì không?”

Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói.

“Thần có lời muốn nói với Nữ hoàng bệ hạ.”

“Ừm.”

Hàn Nhã Nhi đứng dậy rồi đi qua một bên với Ứng Tiếu Thiên.

Tình tiết nhỏ này cũng rất quan trọng, dù sao cũng là Nữ hoàng, mức độ cẩn thận của nàng rất cao.

Tình tiết nhỏ ở đâu?

Theo như tình huống bình thường, Hàn Nhã Nhi nên bảo Diệp Thiên Dật rời đi, để nàng một mình nói chuyện với Ứng Tiếu Thiên, nhưng nàng lại chọn đi chỗ khác, điều này cho thấy nàng thực sự yếu thế hơn Diệp Thiên Dật.

Nhưng mà tại sao một Nữ hoàng lại yếu thế hơn Diệp Thiên Dật?

Chỉ có một khả năng, nàng chính là người của Diệp Thiên Dật!

Đây cũng là điều mà Ứng Tiếu Thiên nghĩ đến! Vì vậy nàng đã chọn rời đi thay vì bảo Diệp Thiên Dật rời đi.

“Haiz, xem ra không thể chiếm tiện nghi nữa rồi!”

Diệp Thiên Dật thở dài.

“Không đúng, nếu như ta kết bạn QQ với Ứng Tiếu Thiên thì sao?”

Sau đó Diệp Thiên Dật nở một nụ cười xấu xa.

“Ứng tướng quân có chuyện gì vậy?”

Gió đang thổi qua Hàn Nhã Nhi, nàng đứng bên vách núi, đang nhìn về phương xa, nhẹ nói.

“Có thể thần sắp phải rời đi rồi.”

Ứng Tiếu Thiên rất hiếm khi đứng đó và nhìn thằng vào Hàn Nhã Nhi.

Hàn Nhã Nhi quay đầu nhìn hắn.

“Nữ hoàng bệ hạ đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, thần cũng tin rằng mắt nhìn người của bệ hạ tuyệt đối không tệ, có chuyện gì cũng không cần thần nhắc nhở nữa, đúng vậy, Diệp Thiên Dật tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực như vậy, tướng mạo lại rất xuất chúng, suy nghĩ cẩn thận, y thuật cao siêu, tương lai rất có tiền đồ.”

Ứng Tiếu Thiên mỉm cười nhìn Hàn Nhã Nhi.

“Ứng đại ca…”

Ứng Tiếu Thiên xoay người nhìn phía trước, nói: “Chỉ là ta không hiểu, ta đã thua ở đâu? Ngàn năm của ta lại không bằng mấy ngày của hắn, ta muốn biết.”

Hàn Nhã Nhi xoay người lại nhìn khoảng trời phía xa.

“Có lẽ là duyên phận.”

“Duyên phận sao?”

Ứng Tiếu Thiên quay lại nhìn Hàn Nhã Nhi.

“Ứng đại ca, cảm ơn ngươi vì đã bầu bạn trong ngàn năm qua, cũng mong lần sau gặp lại, ngươi cũng đã tìm được một người phụ nữ ưu tú.” Hàn Nhã Nhi nhìn Ứng Tiếu Thiên nói.

Ứng Tiếu Thiên cười nói: “Được rồi! Thực lòng ta cũng vui mừng cho nàng mặc dù không đành lòng lắm. Những năm này đã mang đến cho nàng nhiều phiền phức, thực sự ta đều rõ ràng, đến lúc trở về Ứng Thiên điện rồi.”

“Bây giờ sao?”

Ứng Tiếu Thiên gật đầu: “Ừm, bây giờ…”

“Ta tiễn ngươi.”

Ứng Tiếu Thiên lắc đầu: “Không cần đâu! Chúc ngươi hạnh phúc.”

Ứng Tiếu Thiên duỗi tay về phía Hàn Nhã Nhi.

Hàn Nhã Nhi đưa bàn tay vàng ngọc ra nắm lấy tay hắn.

Vài giây sau, hắn buông tay Hàn Nhã Nhi ra rồi hành lễ.

“Nữ hoàng bệ hạ… thần rút lui.”

Nói xong, hắn đứng dậy xoay người rời đi.

Hàn Nhã Nhi nhẹ nhàng xoay người lại nhìn theo bóng lưng hắn cho tới khi hắn đi xa.

Một tiếng kêu dài, một con yêu thú màu trắng bay tới từ khoảng không ở phía xa, Ứng Tiếu Thiên nhảy lên lưng nó, gió thổi tung quần áo của hắn, hắn đứng im lặng quay lưng hướng về đảo Thánh Tâm Thiên khoảng hai mươi giây.

“Đi thôi!”

Một tiếng ngâm kéo dài, yêu thú bay nhanh về phía xa xa.

“Đáng tiếc quá.”

Diệp Thiên Dật thở dài, bước đến bên cạnh Hàn Nhã Nhi.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc… hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.”

Diệp Thiên Dật nhìn phía xa nói.

“Ngươi làm tốt những gì nên làm là được rồi.”

Hàn Nhã Nhi lạnh nhạt nói.

Diệp Thiên Dật đưa tay ra nắm lấy bàn tay vàng ngọc mảnh mai của nàng và nói: “Nữ hoàng bệ hạ, ngươi có cảm thấy hắn rời đi lại càng có lợi cho ta không?”

Cạch – –

“Awww – –”

Xương ngón tay của Diệp Thiên Dật trực tiếp bị bẻ gãy.

“Không.”

Hàn Nhã Nhi nói rồi quay lại.

Diệp Thiên Dật sửa tay lại bằng Phép tạo hóa, sau đó thổi thôi, nói: “Thực sự hắn muốn theo đuổi ngươi cũng rất đơn giản.”

“Hả?”

Hàn Nhã Nhi dừng bước.

“Da mặt dày một chút, không cần mặt mũi một chút, không biết xấu hổ một chút là được rồi, ít nhất là vì cái này, ta đã làm những điều mà một ngàn năm qua hắn không dám làm, không phải sao?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.

“Cho nên, ngươi cho rằng như thế là có thể có quan hệ với bổn đế đúng không?”

Hàn Nhã Nhi quay lưng lại với Diệp Thiên Dật, lạnh nhạt nói.

“Ít nhất bây giờ đã có rồi, không phải sao?”

“Hắn đã rời đi rồi, cảnh này diễn đến đây thôi.” Hàn Nhã Nhi nói.

“Không không không, ta đã kết bạn QQ với hắn, nếu như ngươi không cho ta cơ hội theo đuổi thì ta sẽ nhắn tin cho hắn, ta sẽ nói Nữ hoàng bệ hả chẳng có gì tốt hết, ta từ bỏ ngươi rồi, ta không cần ngươi nữa.” Diệp Thiên Dật nói.

Hàn Nhã Nhi: ???

Nàng quay lại nhìn Diệp Thiên Dật.

“Ngươi dám!”

Diệp Thiên Dật nhún vai: “Ta vẫn không tin, ta là đệ tử của Yêu Hậu, nếu như ta làm vậy, ngươi còn dám giết ta hay sao?”

Hàn Nhã Nhi: “…”

Sao nàng lại để một tên không biết xấu hổ đến diễn vở kịch này cũng mình chứ?

Hàn Nhụy! Hàn Nhụy đáng ghét!

“Ngươi thắng rồi!”

Hàn Nhã Nhi nói.

“Vậy là ngươi cho ta cơ hội được theo đuổi ngươi đúng không, Nữ hoàng cao quý?”

“Cho ngươi cơ hội, ngươi có thể tiếp tục như thế nào?”

Nói xong nàng quay ngươi rời đi.

Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng, khẽ lẩm bẩm: “Có thể như thế nào? Có rất nhiều việc có thể làm đó.”

Đối với một tên tra nam mà nói, Nữ hoàng chỉ là cao quý hơn một chút, chứ thực ra cũng chỉ là một cô gái chưa từng nói chuyện yêu đương mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment