Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 959 - Chương 957: Vậy Thì Ta Có Thể Làm Bất Cứ Điều Gì Ta Muốn, Đúng Không Nữ Hoàng Bệ Hạ?

Chương 957: Vậy thì ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn, đúng không Nữ hoàng bệ hạ?
Chương 957: Vậy thì ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn, đúng không Nữ hoàng bệ hạ?

Ứng Tiếu Thiên cau mày liếc nhìn Diệp Thiên Dật.

Hắn đã biết cách giải độc như thế nào rồi sao? Hắn đã biết loại độc tính này rồi sao? Hắn cũng chỉ mới kiểm tra mạch của nàng giống như Ứng Tiếu Thiên mà thôi, mà Ứng Tiếu Thiên vẫn còn cần thời gian để suy nghĩ trong khi hắn đã biết rồi?

Hàn Nhụy đưa cho Diệp Thiên Dật một cây bút và một tờ giấy, nói: “Viết ra đi, chỉ cần ghi đơn thuốc giải là được.”

Hàn Nhã Nhi nhìn Diệp Thiên Dật, có chút tò mò rằng hắn thật sự có thể viết ra được thuốc giải trong thời gian ngắn như vậy sao?

Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi xuống và yên lặng viết.

Ngay khi hắn viết xong, Ứng Tiếu Thiên cuối cùng cũng dò ra được độc tính, ngồi bên kia viết công thức thuốc giải.

“Được rồi! Nè.”

Diệp Thiên Dật tự tin đưa tờ giấy cho Hàn Nhã Nhi.

Hàn Nhã Nhi nhận lấy tờ giấy, đôi mắt xinh đẹp hơi sáng lên.

“Không sai! Đúng rồi!”

Điều này cũng chứng minh rằng thật sự y thuật của Diệp Thiên Dật rất cao siêu.

Ứng Tiếu Thiên cũng đưa tờ giấy qua.

“Cái này cũng đúng!”

Hàn Nhã Nhi gật đầu, vừa đưa thuốc giải cho người hầu vừa nói:

“Ừm, không sao nữa rồi, ngươi cứ…”

Hàn Nhã Nhi chưa nói với Diệp Thiên Dật xong đã bị Ứng Tiếu Thiên cắt ngang:

“Nữ hoàng bệ hạ, y thuật của Diệp Thiên Dật có chút trình độ, nhưng loại độc này không cao thâm lắm, các y sư chỉ cần hơi lợi hại một chút đều có thể giải được. Vì vậy, ta xin được so với Diệp Thiên Dật một lần nữa, dùng loại độc khó hơn.”

Ứng Tiếu Thiên nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó nói với Hàn Nhã Nhi:

Nói như thế nào ta? Đương nhiên hắn không phục rồi.

Chủ yếu là y thuật của hắn thật ra cũng có trình độ không thấp, tuy nhiên ít nhất vừa rồi Diệp Thiên Dật đã cho thấy khả năng giải độc của hắn nhanh hơn Ứng Tiếu Thiên. Thực sự thì hắn đã thua rồi nhưng lại không chịu nhận thua. Hắn chủ yếu là không muốn mất mặt trước Hàn Nhã Nhi, ngay cả một tên nhóc Thiên Đạo cảnh hắn cũng không bằng.

Hắn đã thua Diệp Thiên Dật về mặt tình cảm rồi, hắn không muốn thua một cách triệt để như vậy. Ít nhất hắn muốn cho Hàn Nhã Nhi thấy rõ rằng hắn không phải cái gì cũng không bằng Diệp Thiên Dật, Ứng Tiếu Thiên hắn thật sự không kém cạnh gì cả.

“Diệp Thiên Dật, ý của ngươi thế nào?” Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt hỏi.

“Không thành vấn đề.”

“Được!”

Vừa hay Hàn Nhã Nhi cũng muốn xem y thuật thực sự của Diệp Thiên Dật. Sau đó nàng lấy ra một cây châm độc rồi đâm thẳng vào cánh tay của mình. Cánh tay bắt đầu chuyển sang màu đen ngay lập tức, thậm chí bắt đầu nổi lên sương mù đen.

“Nữ hoàng bệ hạ!”

Ứng Tiếu Thiên hoảng hốt.

“Không sao, bổn đế có cách giải độc, còn lại các ngươi có thể kiểm tra.”

Hàn Nhã Nhi ngồi xuống nhắm mắt lại.

“Vâng!”

Ứng Tiếu Thiên hành lễ một cái rồi đưa ngón tay lên bắt mạch Hàn Nhã Nhi và thăm dò một chút. Hắn hơi sợ hãi!

Độc này…

“Đây có phải là Huyền Thiên Độc Khí, Vẫn Mệnh Độc Châm?

Ứng Tiếu Thiên mở miệng nói.

“Không sai! Xếp thứ mười chín trong Vẫn Mệnh Độc Châm. Ta và Hạo Thiên điện có chút quan hệ, cho nên ta có thể giải được độc của Vẫn Mệnh Độc Châm.”

Ứng Tiếu Thiên cau mày.

“Hầu như không có cách giải độc của Huyền Thiên Độc Khí, mà có cách giải thì cũng đều ở trong Hạo Thiên điện, ngoài Hạo Thiên điện ra thì rất ít người trên đại lục này có thể giải được độc của Huyền Thiên Độc Khí, ta cũng đã nghiên cứu một chút về Huyền Thiên Độc Khí, ngay cả Vẫn Mệnh Độc Châm xếp thứ mười chín, nhưng ta không có cách nào cả. Ta từ bỏ vòng này.”

Ứng Tiếu Thiên nói.

Không phải hắn không muốn thử, mà hắn đã nghiên cứu trong nhiều năm nhưng đều chưa ra kết quả, hắn cũng không thể tìm ra thuốc giải trong thời gian ngắn được.

Hàn Nhã Nhi biết Huyền Thiên Độc Khí mới là thứ phản ánh rõ nhất y thuật của một người. Ngoại trừ Hạo Thiên điện thì có rất ít người có khả năng giải được độc này, cho nên…

Nhưng nàng cũng biết rằng trưởng lão của Yêu Tâm Phong tuyệt đối sẽ giải được độc này, mà vị trưởng lão đó đã nghiên cứu khá sâu về Huyền Thiên Độc Khí, vị đó chắc chắn sẽ nói cho đệ tử của Yêu Tâm Phong biết về sự đáng sợ của Huyền Thiên Độc Khí và một số giải pháp mà hắn biết.

Nếu như Diệp Thiên Dật thực sự là đệ tử của Yêu Tâm Phong thì nhất định hắn có thể giải được.

Trong suy nghĩ của Ứng Tiếu Thiên, đã là Huyền Thiên Độc Khí thì tên nhóc này sẽ không thể nào giải được.

Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi: “Được thôi, tướng quân đã nói ra tên độc rồi thì ta khỏi phải kiểm tra nữa, để giải độc của Huyền Thiên Độc Khí xếp thứ mười chín trong Vẫn Mệnh Độc Châm thì chỉ cần dùng độc của Vẫn Mệnh Độc Châm một lần nữa, dung hợp với nhựa của linh vật thiên địa Thần giai Bích Lạc Thái Đường là có thể giải độc.”

Ứng Tiếu Thiên cau mày.

Thật sao?

Hàn Nhã Nhi gật đầu: “Không sai, ngươi nói đúng rồi!”

Ứng Tiếu Thiên: “…”

Hắn… hắn…

Diệp Thiên Dật mỉm cười nhìn Ứng Tiếu Thiên, nói: “Ứng tướng quân, đã nhường rồi.”

Ứng Tiếu Thiên thở ra một hơi.

“Ta phải nói, ngươi thực sự là một thiên tài! Chúc ngươi có thể có được một tương lai tốt đẹp.” Ứng Tiếu Thiên nhìn Diệp Thiên Dật nói.

“Cảm ơn.”

Hàn Nhã Nhi giải độc rồi đứng dậy.

Như vậy về cơ bản nàng có thể tin thân phận của Diệp Thiên Dật, mặc dù chỉ còn một cái cuối cùng… Nhưng chỉ cái này hắn cũng không thể được tự do và nhận lại đồng hồ công năng trước khi kế hoạch bắt đầu.

“Ghê nha.”

Hàn Nhụy mở miệng.

Độc của Huyền Thiên Độc Khí có thể giải sao? Tuy mới chỉ xếp thứ mười chín thôi nhưng suy cho cùng đó là Huyền Thiên Độc Khí đó!

Ứng Tiếu Thiên nắm tay thành quyền: “Thuộc hạ cáo lui trước.”

“Ừm.”

Hàn Nhụy liếc nhìn viên đan dược trong lòng bàn tay mà Diệp Thiên Dật đưa cho rồi nuốt xuống.

“Ồ? Bây giờ ngươi bằng lòng uống rồi sao?” Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng.

“Cần ngươi quản à? Nếu như ngươi là người xấu, ta nhất định sẽ đồng quy vu tận với ngươi.”

Hàn Nhụy trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.

Một ngày nữa lại trôi qua.

Ngày hôm sau, lúc Diệp Thiên Dật đi ra, hắn nhìn thấy Hàn Nhã Nhi mặc váy trắng đang ngồi vẽ tranh ở vườn hoa, Diệp Thiên Dật đi qua đó, bàn tay trực tiếp ôm lấy vòng eo thon thả của nàng.

Trong nháy mắt, trong tiềm thức của nàng sắp bùng nổ khí thế nhưng đột nhiên nàng kìm lại.

Ứng Tiếu Thiên còn ở đây, Diệp Thiên Dật ôm nàng, nếu như nàng bùng nổ khí thế thì mọi thứ có thể sẽ vỡ lở hết.

“Buông ra!”

Hàn Nhã Nhi lạnh lùng nói một câu.

“Nếu ngươi không muốn để ta ôm thì chỉ cần đánh ta, nhưng ngươi lại không đánh, vậy là ngươi thật sự có bí mật không thể nói cho người khác, để ta đoán xem, có phải là Ứng tương quân không?”

Diệp Thiên Dật cười hỏi.

“Tiểu Nhụy nói cho ngươi biết rồi?”

Hàn Nhã Nhi nhíu mày.

“Không phải, ta đoán thôi. Ánh mắt của hắn nhìn ngươi tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng ngươi đối với hắn chỉ có tôn trọng, dễ dàng thấy rõ là hắn thích ngươi, mà ngươi không thích hắn, chỉ có tôn trọng hắn. Có phải nàng muốn dùng cách này để khiến hắn từ bỏ, không muốn làm chậm trễ hắn, đúng không?”

Hàn Nhã Nhi đặt bút xuống rồi gỡ tay Diệp Thiên Dật ra.

“Ngươi rất thông minh!”

Diệp Thiên Dật hơi nhếch khóe miệng.

Quả nhiên đoán đúng rồi!

Xin hãy gọi hắn là thánh thông minh!

“Vậy thì ngươi xong đời rồi.” Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng.

“Hả?”

Hàn Nhã Nhi nhíu mày.

“Ứng tướng quân đang ở đây, Nữ hoàng cao quý lại có thiện chí như vậy, nghĩa là ta có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của ngươi, mà ngươi không được tức giận, để ta chiếm tiện nghi…”

Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng rồi đặt tay lên chân nàng.

Diệp Nhã Nhi: ???

Bình Luận (0)
Comment