Dịch: Cỏ Dại Team
Cái này xác thực là đúng vậy.
Diệp Thiên Dật cười đáp:“Cái này không quan trọng, quan trọng là, bao giờ ngươi mới có thể thành người phụ nữ của ta đây.”
Hàn Nhã Nhi nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm.
“Ngươi xứng sao?”
“Cũng từng có rất nhiều cô gái ưu tú trong mắt ta, bọn họ cũng cao quý giống ngươi vậy, lúc đầu ta cũng nghĩ không thể với tới, nhưng rồi sao, đều đã theo đuổi được tới tay, cho nên ta không cảm thấy vấn đề là xứng hay không xứng, mà vấn đề là có thể làm được hay không, có kinh nghiệm rồi, ta cảm thấy mình rất có tự tin!” Diệp Thiên Dật cong môi.
“Đây là Lục đệ tử của Yêu Hậu tiền bối sao? Thật đủ cuồng vọng tự đại.”
Diệp Thiên Dật cong khóe miệng lên sau đó nghiêng người về phía trước, đặt tay lên chân nàng.
“Ta càng dám cuồng vọng hơn nữa!”
“Thời gian ba giây, nếu không bỏ xuống, vậy thì ta chém đứt tay ngươi.”
Nàng ngẩng đầu nhấp một ngụm trà rồi lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật nghe được lời nàng nói nhịn không được thở dài một hơi.
“Ôi chao, nhớ Ứng tướng quân quá, có nên gửi tin nhắn hỏi thăm hắn một chút xem thử hắn đã đến Chúng Thần Chi Vực chưa hay không nhỉ?”
Diệp Thiên Dật nói xong thì lấy đồng hồ công năng ra!
“Ngươi.....!!”
Hàn Nhã Nhi cắn răng phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Nàng thừa nhận, mình thật sự đã rất nhiều năm rồi không có trải qua tâm tình dao động quá lớn như vậy, nhưng từ lúc gặp được tên khốn nạn được gọi là Diệp Thiên Dật này, tâm tình nàng đường đường là đế vương hết lần này đến lần khác bị hắn kích động, tuy nhiên trên cơ bản toàn bộ đều là nổi cáu, tức giận! Nhưng có thể làm nàng tức giận cũng thực sự là không dễ dàng!
Vậy cũng chính là Diệp Thiên Dật có thể làm được việc sờ mó nàng, mà nàng lại chỉ có thể giáo huấn Diệp Thiên Dật một chút, sau đó Diệp Thiên Dật vẫn tiếp tục sờ, ngươi nói nàng có thể làm sao?
Diệp Thiên Dật giúp nàng, còn không phải một chuyện, sau đó thân phận Diệp Thiên Dật còn đặc thù như vậy, nàng có thể làm sao?
Bây giờ, vậy mà cứ vô sỉ như vậy, dám dùng Ứng Tiếu Thiên uy hiếp nàng!
Được! Nàng nhịn!
Hàn Nhã Nhi hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ngươi muốn làm gì, ngươi nói.”
Hàn Nhã Nhi nói.
“Ta muốn theo đuổi ngươi nha.”
“Cho nên ngươi liền theo đuổi như vậy?”
Hàn Nhã Nhi lạnh lùng hỏi.
“Không, ngươi nói ta không xúng, vậy ta làm sao theo đuổi đây đúng hay không? Như vậy, hay là ngươi cho ta một cái chính là.... ừm..... điều kiện, nếu như ta có thể đạt được điều kiện này, ngươi sẽ làm người phụ nữ của ta, được không?”
Diệp Thiên Dật cười nói!
Hàn Nhã Nhi đứng dậy.
“Bổn tôn bây giờ liền đi Yêu Tâm Phong!”
Diệp Thiên Dật: ???
“Nè nè nè, làm gì thế?”
Hàn Nhã Nhi nghĩ là Diệp Thiên Dật sợ rồi, vậy mà câu tiếp theo của Diệp Thiên Dật làm cho nàng đứng không vững suýt chút nữa lảo đảo.
“Đợi ngươi trở thành người phụ nữ của ta, ta lại mang ngươi quay về gặp sư tôn cũng không muộn nha.”
Phù ___
Nàng thở dài một hơi.
Nàng không hiểu nổi, nhưng có lẽ nếu nàng quen biết với một cô gái nào đó bên cạnh Diệp Thiên Dật, ví vụ như Thường Hi, Hoàng Nguyệt, có thể nàng sẽ hiểu rõ ràng rằng nếu nàng tiếp xúc lâu rồi thì cũng sẽ quen thôi.
“Đồng hồ và nhẫn không gian thì đi tìm tiểu Nhụy mà lấy, ngươi có thể rời khỏi đây rồi!”
Nói xong nàng định rời đi!
“Nè nè, ta cứ thế này liên lạc với tông chủ m Nguyệt Tông à, ngươi có cần nói chuyện với nàng không?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Hàn Nhã Nhi hơi vuốt cằm.
“Cũng được.”
Diệp Thiên Dật lấy đồng hồ công năng của Trương Khắc Sơn ra, phóng thích phép tạo hóa, tạo một mật mã mới, sau đó mở ra, chỉ có một người bạn, Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua không có nhật ký trò chuyện, chỉ có thông tin một lần gọi video, Diệp Thiên Dật nghĩ có lẽ là Giang Khuynh Nguyệt đi?
Sau đó Diệp Thiên Dật trực tiếp gọi video qua.
Bên kia, Giang Khuynh Nguyệt đang đọc sách, ăn hoa quả, sau đó tiếng chuông vang lên, nàng nhìn thoáng qua.
Chắc hẳn là tên nhóc kia báo cáo tình hình với mình, nàng nghe máy, sau đó....
Giang Khuynh Nguyệt mang khăn che mặt, nhíu mày nhìn Diệp Thiên Dật trong màn hình ở đầu bên kia.
Diệp Thiên Dật cười vẫy vẫy tay: “Chào Giang tông chủ, lâu rồi không gặp.”
Giang Khuynh Nguyệt bóc một múi quýt, sau đó bỏ vào miệng.
“Xem ra ngươi thật sự là nhàn đến nhàm chán ha.”
Nàng nhàn nhạt nói.
“Này ngược lại không phải, vừa lúc gặp được thì có thể làm sao?”
“Thú vị!”
Nàng nhìn cảnh sắc đằng sau Diệp Thiên Dật.
“Đây có lẽ là đảo Thánh Tâm Thiên?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Không sai, nè, nhìn xem!”
Diệp Thiên Dật chuyển ống kính, sau đó hắn và Hàn Nhã Nhi đồng thời xuất hiện.
“Nữ hoàng bệ hạ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ.”
Giang Khuynh Nguyệt ngẩng đầu vắt chéo chân cười một tiếng nói.
“Cũng không tệ lắm, thủ đoạn của Giang tông chủ thật là lợi hại.”
Hàn Nhã Nhi bưng trà nhấp một ngụm.
“Ha ha ha, Nữ hoàng bệ hạ vận khí cũng không tồi.”
Giang Khuynh Nguyệt cười một tiếng.
“Giang tông chủ đây là muốn khiêu chiến sao?”
“Lúc nào cũng hoan nghênh đại quân của Đế quốc Thánh Tâm đến!”
Giang Khuynh Nguyệt hơi nhếch khóe miệng.
“Nhưng mà..... Nếu đã như vậy rồi, vậy m Nguyệt Tông liền động thủ trước đi! Thật sự phiền phức.”
Giang Khuynh Nguyệt vươn vai một cái, thân thể lồi lõm tinh tế.
“Nè, bộ dáng ngươi ưỡn người ta chụp màn hình lại rồi nha.”
Diệp Thiên Dật nói.
Giang Khuynh Nguyệt: ???
Một câu nói bất thình lình của Diệp Thiên Dật làm nàng ngây ngẩn ca người!
“Giỏi! Ngươi giỏi.”
Giang Khuynh Nguyệt cười ra tiếng.
“Ta nói này Giang tông chủ, nếu lúc đó ngươi đối xử với ta tốt một chút, ngữ khí đối với ta cũng tốt chút, có phải hay không? Nhiệm vụ của ta bây giờ cũng đã hoàn thành rồi.”
Nói xong, tay Diệp Thiên Dật đặt trên đùi Hàn Nhã Nhi, còn nhẹ nhàng vuốt ve.
Cực phẩm! Thật sự cực phẩm!
Giang Khuynh Nguyệt: ???
Nàng ngốc luôn rồi.