Thi Gia Nhất trừng mắt với Diệp Thiên Dật.
“Nhưng mà…”
Diệp Thiên Dật hơi do dự, sau đó nói: “Nếu ngươi chịu bạch bạch với ta, thì ta sẽ thừa nhận ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
“Ngươi vẫn háo sắc như vậy. Đồ cặn bã!”
Thi Gia Nhất lầm bầm một mình.
“Tiểu Anh Vũ có thể.”
Tiểu Anh Vũ đang ôm Diệp Thiên Dật chen vào nói.
“Có thể cái gì?”
Diệp Thiên Ý nhìn nàng một cái.
“Có thể bạch bạch! Chị gái nói rồi, chủ nhân papa nuôi Tiểu Anh Vũ lớn lên để bạch bạch.”
Diệp Thiên Dật: “…”
Sau đó Diêp Thiên Dật nhìn Thi Gia Nhất.
“Thế nào? Chẳng lẽ không phải sao?”
Thi Gia Nhất khinh thường nhìn lại.
“Ngươi hỏi lắm. Bé ngốc, xuống đây.”
Tiểu Anh Vũ nghe Diệp Thiên Dật gọi thì chạy xuống, nắm lấy tay Diệp Thiên Dật.
“Lần này ta đến đây để mang các người đến Đế quốc Thánh Tâm.
“Để làm gì?”
Thi Gia Nhất hỏi.
“Ngươi biết trận chiến chư thiên không?”
“Có nghe nói qua.” Thi Gia Nhất nói.
“Bây giờ trận chiến chư thiên có thể lệ mới, đoàn đội chiến, một đội năm người, ta muốn ngươi gia nhập đội ngũ với ta, còn có tiểu Anh Vũ, tiểu Thiên Vũ và anh rể ta nữa.” Diệp Thiên Dật nói.
“Tiểu Thiên Vũ? Tịch Thiên Vũ ư?”
Thư Gia Nhất hỏi.
“Ừa. Tiểu Thiên Vũ bây giờ đang ở học viện Thánh Tâm Thiên của Đế quốc Thánh Tâm, anh rể cũng ở đó, ta cũng đã nói qua với họ rồi, chỉ còn thiếu hai người nữa thôi.”
Đôi mắt to của tiểu Anh Vũ chớp chớp, nghe không hiểu Diệp Thiên Dật nói gì.
“Ta sợ sẽ làm gánh nặng cho ngươi.”
Thi Gia Nhất nói.
“Không sao. Cảnh giới của ngươi là gì?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Thiên Đạo cảnh nhất giai.”
Diệp Thiên Dật: “…”
“Ta đệch! Sao ngươi có thể thăng cấp nhanh như vậy chứ?”
Diệp Thiên Dật nhịn không nổi mà chửi thề.
Có ý gì chứ? Bản thân hắn liều mình tu luyện… được rồi, cũng không phải liều mình tu luyện nhưng mà hắn ta có rất nhiều cơ hội có được không? Vậy mà… bọn họ đều tu luyện nhanh như vậy, chẳng phải Thi Gia Nhất ngày nào cũng chỉ có ăn uống vui đùa thôi sao? Mà cũng Thiên Đạo luôn rồi?
Sau đó Thi Gia Nhất cười nói: “Còn không phải nhờ có tiểu Anh Vũ sao? Ngươi không biết ư? Trời ơi, lúc tiểu Anh Vũ đi ngủ, ngươi chỉ cần tu luyện ở bên cạnh nàng thôi thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh gấp mấy lần so với bình thường.”
“Điều này ta biết, không cần nàng hát à?”
“Không cần.”
Diệp Thiên Dật: “…”
“Đó chính là một bước gần hơn để thức tỉnh sức mạnh của Tiểu Anh Vũ.”
Thi Gia Nhất nhìn nàng, nói: “Dù sao ta cũng không cảm thấy mình tu luyện gian khổ lắm, tự nhiên đã thấy lên Thiên Đạo rồi.”
“Chuyện tốt! Vậy là đủ rồi.” Diệp Thiên Dật nói.
“Thiên Đạo cảnh không đủ tham gia trận chiến chư thiên thì phải?” Thi Gia Nhất hỏi.
“Đủ rồi! Ta cảm thấy trận chiến chư thiên của Bát Hoang như vậy là đủ rồi! Suy cho cùng ta cũng chỉ là Thiên Đạo cảnh bát giai mà thôi.” Diệp Thiên Dật nói.
“Xí, ngươi cũng có thế thôi á.”
Thi Gia Nhất nói theo.
Diệp Thiên Dật đảo mắt.
“Chính là… cảnh giới của Tiểu Anh Vũ.”
Diệp Thiên Dật nhìn Tiểu Anh Vũ một cái.
“Cảnh giới của Tiểu Anh Vũ cũng không thấp, nàng đến Thánh Quân cảnh rồi.” Thi Gia Nhất nói.
“Hả? Thánh Quân cảnh?” Diệp Thiên Dật lại ngạc nhiên thêm lần nữa.
Trong ân tượng của hắn, Tiểu Anh Vũ vẫn là dùng cái giọng non nớt để hét lên nàng rất lợi hại với hắn…sau đó nắm đấm nhỏ đánh tới đánh lui một cách vô ích, sao mà Thánh Quân cảnh rồi?
“Ừm, sức mạnh của nàng hình bị phong ấn hơn, cái phong ấn này không chặt, nàng chẳng cần tu luyện, tu vi cũng sẽ thăng cấp từng chút một.”
Diệp Thiên Dật cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu Anh Vũ.
“Tốt quá! Tốt hơn so với tưởng tượng của ta rồi! Đi thôi, đi ra ngoài ăn cái gì ngon ngon thôi!”
Diệp Thiên Dật nói.
“Yeah! Có thể ra ngoài đi ăn đồ ngon với chủ nhân papa rồi!”
Tiểu Anh Vũ vui mừng nói.
“Vậy thì ta đi thay đồ đã, Tiểu Anh Vũ, ngươi cũng đi thay đồ đi.”
“Muốn chủ nhân papa thay cho cơ.”
Tiểu Anh Vũ đưa tay ra.
Diệp Thiên Dật cười nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng.
“Tự mình thay nhé, ta là đàn ông đó.”
“Ta giúp ngươi thay đồ.”
Thi Gia Nhất nói.
y dô, Diệp Thiên Dật đổi tính rồi? Hừ… chắc là do tiểu Anh Vũ đang còn quá nhỏ, nếu như tiểu Anh Vũ có dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi thì có lẽ rằng tên súc sinh này đã ăn sạch nàng ấy rồi.
Hai nàng đang thay quần áo, Diệp Thiên Dật đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nghịch đồng hồ công năng.
Cộc cộc cộc – –
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Diệp Thiên Dật bước tới mở cửa.
Một người đàn ông đứng trước cửa, khi hắn nhìn thấy Diệp Thiên Dật, hắn đột nhiên cau mày.
Đệch! Sao người này đẹp trai thế?
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.
“Ngươi là ai?”
u Thế Thiên nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
“Còn ngươi là ai?”
Diệp Thiên Dật đang nhìn hắn.
“Ả đàn bà khốn nạn!”
u Thế Thiên phun ra hơi thở đáng sợ.
“Bởi vì người phụ nữ này, ông đây đã tự tay giết chết đối thủ cạnh tranh, vậy mà bây giờ vẫn còn một tên đang trốn trong nhà của nàng nữa.”
u Thế Thiên giận giữ nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “…”
Ôi đệch! Rất tàn nhẫn!
Đây chắc là hai người đã đánh nhau để tranh giành theo đuổi Thi Gia Nhất mà nàng đã kể.
Có lẽ không phải người theo đuổi, hai người họ đều là người của Tà Hoàng tông, về phần là người có địa vị thế nào trong Tà Hoàng tông, Thi Gia Nhất không rõ, có lẽ cũng không thấp, chỉ nói hai người này là đối thủ một mất một còn, tuy rằng cùng một tông môn, nhưng cũng cho thấy rằng mối quan hệ của họ vốn dĩ đã không tốt.
Đánh nhau lớn không có nghĩa ai thắng sẽ có cơ hội được theo đuổi Thi Gia Nhất, mà là hai người này đều nhìn trúng Thi Gia Nhất, bọn họ căn bản sẽ không theo đuổi Thi Gia Nhất mà trực tiếp bắt Thi Gia Nhất đi cho dù nàng có thích hay không, không thích cũng không sao, bởi vì thứ họ nhìn trúng là cơ thể của Thi Gia Nhất.
Bọn họ chỉ cần cơ thể của Thi Gia Nhất, quyến rũ như vậy, dù cho không thích, ngươi có thể cưỡng lại sao? Mà bọn họ còn vì thể chất của Thi Gia Nhất.
Nhưng mà cũng cần may mắn.
Nếu như không có sự giành giật của hai người họ, đánh nhau tàn nhẫn, thậm chí ta chết ngươi sống, Thi Gia Nhất đã sớm trực tiếp bị một trong hai người đó mang đi rồi, Tà Hoàng tông của Bát Hoang, Thi Gia Nhất vẫn không có cách nào trốn thoát được.
“Tiên Vương cảnh…”
Diệp Thiên Dật tính táo lại!