"Bản đế? Ngươi... Ngươi là Nữ hoàng của Đế quốc Thiên Phượng à?"
Diệp Thiên Dật há to miệng!
Đây là điều mà Diệp Thiên Dật không nghĩ tới!
Mình... mình lại được ấy ấy với Nữ hoàng à?
Wow!
"Chiến đấu lâu như vậy rồi, tới ăn một chút gì đi."
Phượng Dao thản nhiên nói, sau đó đi tới!
"Ngươi biết là ta đang chiến đấu à?"
Diệp Thiên Dật cau mày, cũng thấy nhẹ nhõm hơn, vậy nàng cũng biết mình đi đến chỗ đó rồi sao? Nàng sắp xếp à?
Sau đó Diệp Thiên Dật đi tới, ngồi ở đối diện nàng.
Phượng Dao bắt chéo chân ngồi đó, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào Diệp Thiên Dật, đến mức khiến hắn hơi lo sợ.
"Phượng Hoàng Tụng Thế Lục dùng tốt chứ?"
Phượng Dao nhàn nhạt hỏi.
"Ngươi đã sắp xếp chuyện đó, phải không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Bản đế không cao thượng như vậy."
Phượng Dao ăn một miếng hoa quả, sau đó đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật.
"Làm sao ngươi biết cách mở cánh cửa kia?"
Những thứ khác nàng có thể không quan tâm, nhưng điều này thật sự không giải thích được! Cái đó chắc hẳn là cách mà mẹ nàng để lại, mẹ nàng còn không nói qua với nàng, tại sao tên nhóc này này lại biết? Mẹ nàng nói cho hắn biết sao? Vậy cũng không thể nào đâu? Mẹ của nàng đã qua đời rất nhiều năm rồi! Khi đó hắn cũng còn chưa được sinh ra ấy chứ?
Khi Diệp Thiên Dật biết nàng là người đã cùng mình ở trong cánh rừng kia, Diệp Thiên Dật cũng không sợ nàng nữa!
Sau đó Diệp Thiên Dật cười hì hì rồi xách cái ghế ngồi ở bên cạnh nàng.
Chân mày Phượng Dao hơi nhăn lại.
"Hì hì, cái vấn đề này ấy mà, nói ra thì dài dòng lắm."
Diệp Thiên Dật vừa nói vừa đặt tay của mình trên đùi nàng.
Một vài cô gái thủ vệ đứng xung quanh bên cạnh Phượng Dao há miệng kinh ngạc.
Cái... Người đàn ông này vậy mà lại... Vậy mà lại...
Trời ơi!
Vừa rồi không phải là hắn còn bị nhốt vào thiên lao đó sao, thậm chí Nữ hoàng bệ hạ đưa hắn đến bí cảnh tử vong để cho hắn bị đẩy vào chỗ chết cơ mà? Sao lại...
Toi rồi toi rồi toi rồi!
Các nàng thầm nhắm mắt lại.
Nhưng Phượng Dao lại cười.
"Hay là bản đế đi thay váy nhé?"
Ừng ực ——
Diệp Thiên Dật nuốt xuống từng ngụm nước miếng!
"Vậy... Cũng được, cách quần không kích thích."
Nàng vừa cười vừa đặt tay lên cái tay của Diệp Thiên Dật đang đặt trên đùi nàng, bỗng nhiên hơi dùng sức.
"A, đau quá đau quá, nhẹ một chút!"
Diệp Thiên Dật bỗng chốc kêu thảm.
Mà những em gái đó càng khiếp sợ!
Chuyện này?
Vậy mà Nữ hoàng bệ hạ lại không trực tiếp giết chết hắn sao? Vậy nếu Nữ hoàng bệ hạ không trực tiếp giết hắn thì với sự hiểu biết của các nàng với Nữ hoàng bệ hạ, có lẽ là nàng sẽ không giết hắn!?
Sao lại như vậy được? Hắn đang sờ chân của Nữ hoàng bệ hạ, Nữ hoàng bệ hạ không giết hắn à?
Phượng Dao buông Diệp Thiên Dật ra.
"Thật ra ta cảm thấy ngươi rất hoà nhã."
Diệp Thiên Dật cười, nói.
"Ồ? Rất hoà nhã sao?"
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Người nào đó mà bị ta sờ một chút thì nàng đã trực tiếp bẻ gãy tay của ta rồi."
Crackkk ——
"Á —— "
Diệp Thiên Dật hét thảm một tiếng.
"Giống thế này à?"
Khóe miệng Phượng Dao hơi giương lên.
"Đậu móe!"
Sau đó, Diệp Thiên Dật vội vàng phóng ra phép tạo hóa khôi phục tình trạng vết thương.
"Phép tạo hóa sao? Thảo nào!"
Phượng Dao cũng có chút không ngờ rằng hắn vẫn còn có phép tạo hóa.
Sau đó, Diệp Thiên Dật cười hì hì lại đặt tay lên trên đùi của nàng.
Phượng Dao: "..."
"Ta thật không nghĩ tới ngươi là Đế vương của Đế quốc này!" Diệp Thiên Dật nói.
"Vậy thì sao?"
Lần này nàng cũng không hất tay mà Diệp Thiên Dật đặt ở trên đùi nàng ra.
"Cho nên ta rất phấn khích."
Diệp Thiên Dật nói.
"Quay trở lại nói về Phượng Hoàng Tụng Thế Lục đi, làm sao ngươi biết cách mở cánh cửa kia vậy?"
Phượng Dao hỏi.
Đây là điều mà nàng thật sự rất muốn biết.
"Ta nói rồi ngươi cũng không tin đâu, chỉ là ta biết là biết vậy thôi."
Phượng Dao cười nhỏ nhẹ: "Mau ăn, ăn rồi ngủ đi."
Diệp Thiên Dật: ???
"Trò gì đây?"
Diệp Thiên Dật sững sờ một chút.
"Ngươi chưa muốn ngủ à?"
"Muốn rồi." Diệp Thiên Dật nói.
"Thế thì ăn đi."
"Không ăn đâu." Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Khóe miệng Phượng Dao cong lên: "Vậy thì đi thôi."
Sau đó nàng đứng dậy đi về phía một căn biệt thự cách đó không xa, Diệp Thiên Dật vội vàng đi theo nàng.
"Không phải chứ? Hắn... Hắn hắn hắn và Nữ hoàng bệ hạ sẽ không phải là loại quan hệ đó chứ?"
Bọn họ đi rồi, mấy cô em kia khiếp sợ bàn tán ở đó.
"Không biết đâu, theo lý mà nói thì Nữ hoàng bệ hạ chắc sẽ không thích loại người thực lực thấp kém như vậy đâu nhỉ? Thế nhưng, hắn quả thật rất đẹp trai khí, cũng khó nói đây!"
"Ừ... Thật sự rất đẹp trai đó!"
"..."
Bên trong gian phòng rộng rãi, Phượng Dao trút bỏ y phục trên người nàng trước mặt Diệp Thiên Dật, sau đó đôi chân ngọc ngà trần trụi tiến vào phòng tắm.
Diệp Thiên Dật: ???
Không phải chứ? Nàng làm thật đấy à?
"Không tắm cùng nhau à?"
Giọng của Phượng Dao truyền ra từ trong phòng tắm.
Diệp Thiên Dật: ???
"Được không?"
"Nếu như ngươi bằng lòng."
Diệp Thiên Dật sau đó trực tiếp vọt vào!
Tuy rằng Phượng Dao cũng là Nữ hoàng, nhưng lại cực kỳ trái ngược với Hàn Nhã Nhi, điều này khiến Diệp Thiên Dật có chút giật mình!
"Nằm vào đi."
Phượng Dao chỉ vào bồn tắm, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy, nhưng khi thấy thứ kia, khuôn mặt thanh tú của nàng vẫn hơi đỏ lên.
"Ở trong phòng tắm thật à?"
"Ngươi không muốn sao?"
"Muốn quá đi chứ!"
Sau đó Diệp Thiên Dật nằm vào, khóe miệng Phượng Dao cong lên, trực tiếp ngồi lên!
Diệp Thiên Dật: ???
...
Tà Hoàng tông...
"Hả? Ngươi nói cái gì cơ!"
Đại trưởng lão của Tà Hoàng tông cắn răng nghiến lợi nhìn một thành viên của Tà Hoàng tông trước mắt!
"Đại trưởng lão, thiếu chủ hắn... Hắn bị giết rồi!"
Két kèn kẹt ——
Đại trưởng lão Tà Hoàng tông gắt gao siết chặt nắm đấm!
"Ai! Là ai! Ai đã giết cháu trai của ta!! Người đâu!"
u Chấn Kiệt nắm lấy quần áo của hắn!
"Bị... Bị hoàng thất Đế quốc Thiên Phượng bắt vào thiên lao rồi!"
u Chấn Kiệt phẫn nộ buông tay ra!
"Người đâu, theo ta đi đến thành Phượng Hoàng Thiên!"