Diệp Thiên Dật bị một tiếng tỉ tê của Phượng Dao làm tỉnh giấc.
Diệp Thiên Dật mở mắt ra, vô thức dò tìm xung quanh, đã chẳng còn hình bóng của Phượng Dao.
Tối hôm qua có một tin tốt…
Không nóng ran như lần trước nữa rồi…
Chỉ là Diệp Thiên Dật có chút nghĩ không thông.
“Tại sao một Nữ hoàng cao quý như vậy lại cam tâm tình nguyện để ta làm như vậy chứ?”
Diệp Thiên Dật thật sự nghĩ không thông, lần đầu tiên ấy là có lí do, nhưng mà lần này lại là vì sao chứ?
Diệp Thiên Dật kéo rèm ra, nhìn Phượng Dao đứng trên hư không, sau lưng nàng lúc này thấp thoáng hình ảnh phượng hoàng.
“Phượng Hoàng Tụng Thế Lục ư?”
Diệp Thiên Dật vốn không biết, đây là vì sau khi nàng với Diệp Thiên Dật như thế, nàng có được Phượng Hoàng Tụng Thế Lục, cũng bởi vì thế nên nàng với đồng ý làm chuyện ấy với Diệp Thiên Dật.
Đối với nàng mà nói, Phượng Hoàng Tụng Thế Lục quá quan trọng.
Tuy rằng nàng không phải là một phượng hoàng thuần túy, nhưng nàng có huyết mạch tinh khiết của phượng hoàng.
Có được Phượng Hoàng Tụng Thế Lục, thực lực của nàng sẽ tăng lên rất nhiều rất nhiều.
Dù gì cũng đã bị hắn làm qua chuyện ấy một lần rồi, lại một lần nữa thì có sao? Không phải như nhau sao? Đây là suy nghĩ của nàng.
Đến cả tác dụng xấu của Phượng Hoàng Tụng Thế Lục nàng cũng hiểu rõ rồi, chỉ cần không dúng đến tầng thứ tám và thứ chín, thì sẽ không có nguy hiểm.
Tuyệt kĩ tầng thứ tám và thứ chín này thực sự rất mạnh, nàng hiểu rõ có lẽ bản thân sẽ nhịn không được sự mê hoặc này. Nói sau vậy! Trước mắt thì bảy tầng này tạm thời cũng đủ dùng rồi.
Phượng Dao đáp xuống đất!
“Nữ hoàng bệ hạ, đây là Phượng Hoàng Tụng Thế Lục sao?”
Một cô gái hỏi.
“Ừm, Phượng Hoàng Tụng Thế Lục! Không ngờ lại được hắn tìm ra.”
Phượng Dao nghĩ đến cũng có chút đành chịu.
“Nữ hoàng bệ hạ, vậy hắn... là đế quân sao?”
Lại thêm một cô gái chạy đến hỏi. Thật ra từ cuộc trò chuyện giữa những cô gái này với Phượng Dao cũng có thể nhìn ra, quan hệ của bọn họ cũng rất tốt!
Phượng Dao vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Ngươi nghĩ sao?”
“Hôm qua hắn không đi ra từ phòng của nữ hoàng.”
Phượng Dao nhìn về hướng phòng của mình một cái, vừa hay nhìn thấy Diệp Thiên Dật đang đứng trước kính vẫy tay với nàng.
“Có lẽ vậy.”
Sau đó Phượng Dao nói một câu.
Nàng là một người khá tùy ý, ngươi từ việc nàng dường như không chút do dự cùng Diệp Thiên Dật làm chuyện ấy lần thứ hai cũng có thể nhìn ra rồi!
Còn mối quan hệ với Diệp Thiên Dật, nàng cảm thấy như thế nào cũng được, nàng cũng có thể chấp nhận.
Tuy hắn rất yếu ớt, nhưng mà thiên phú rất mạnh, tiềm lực trong tương lai lại lớn vô hạn, hơn nữa...quả thật rất đẹp trai, về mặt đó... cũng rất giỏi, dù gì nàng cũng rất thỏa mãn.
“Woaaaa!”
Những cô gái ấy nhịn không được thốt lên.
Chính là vào lúc này, một cô gái thở hổn hển chạy tới.
“Nữ hoàng bệ hạ, trưởng lão Tà Hoàng tông muốn gặp.”
Phượng Dao “Ừ” một tiếng.
Chuyện này đã ở trong dự tính của nàng.
Tiếp sau đó nàng đi ra.
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
Ý gì đây? Cũng không qua đây nói với ta một câu mà đã đi rồi?
Trong cung điện bên dưới, u Chấn Kiệt mang theo mấy người của Tà Hoàng tông đang đứng chờ ở đó, cảnh giới thấp nhất cũng đạt đến Tiên Vương cảnh.
Phượng Dao mặc bộ đồ cao quý của Nữ hoàng đi vào.
“Ta bái kiến Nữ hoàng.”
Đại trưởng lão Tà Hoàng tông u Chấn Kiệt ôm quyền.
Phượng Dao gật đầu, sau đó đi thẳng qua mặt hắn, ngồi vào vị trí Nữ hoàng của mình, bắt chéo hai chân, cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng đã khác đi.
Bây giờ ánh mắt có chút giống Hàn Nhã Nhi.
Cao quý, lạnh lẽo, bất dung ngỗ nghịch.
“Đại trưởng lão Tà Hoàng tông từ ngàn dặm xa xôi đến cung điện bé nhỏ này của bổn đế là có chuyện gì vậy?”
Phượng Dao đặt ly trà xuống bên cạnh, thờ ơ hỏi.
“Nữ hoàng, hôm qua cháu của ta bị giết ở trong thành Phượng Hoàng thiên, Tà Hoàng tông nổi trận lôi đình, tông chủ hạ lệnh nhất định phải truy sát kẻ đã giết hắn, nhưng người của ta nói, hắn đã bị người của Nữ hoàng nhốt vào thiên lao của rồi? Không biết có chuyện này không?”
Phượng Dao gật đầu: “Ừm, quả thật có chuyện như vậy! Đáng tiếc, tuy là lúc đầu bổn đế cũng vừa hay ở gần đó, nhưng lại không nhận ra người bị giết lúc đó lại là cháu của đại trưởng lão, nếu không chắc chắn sẽ ra tay cứu người, cháu của đại trưởng lão Tà Hoàng tông bị giết, tất cả mọi người, kể cả bổn đế cũng cực kì vui… đau lòng, chuyện này bổn đế cũng có trách nhiệm.”
“Không, chuyện này không hề có bất cứ liên hệ nào đối với Nữ hoàng cả, Nữ hoàng cao cao tại thượng, không quen biết cháu của ta cũng là chuyện bình thường. Nữ hoàng có thể giao người kia cho ta được chứ?”
u Chấn Kiệt hỏi.
“Hắn đã chết rồi.”
Phượng Dao nói một cách thờ ơ.
“Cái gì?”
u Chấn Kiệt chau mày một cái.
“Ừm, chết rồi, kẻ này vốn không ngoan ngoãn, ở trong thiên lao mà còn nhục mạ bổn đế, trong lúc bổn đế phẫn nộ đã giết chết hắn rồi!”
Lông mày u Chấn Kiệt nhăn lại, nói “Vậy xác của hắn đâu?”
“Bổn đế ném vào bí cảnh tử vong, thi thể bị yêu thú phanh thây rồi.”
Phượng Dao lại nhấp một ngụm trà thờ ơ nói.
Tin không? Tất nhiên là không tin.
Nữ hoàng Thiên Phượng này lại không phải là người bình thường, nàng có phẫn nộ thế nào đi nữa, nàng cũng biết, người mà tên nhóc này giết là người của tà Hoàng tông, hơn nữa lại không phải là thành viên tầm thường của Tà Hoàng tông, nàng có làm thế nào đi nữa cũng phải giao kẻ này cho Tà Hoàng tông xử lí! Hơn nữa ai cũng biết, Tà Hoàng tông biết được chuyện này nhất định sẽ đến trong thời gian rất ngắn.
Mà nàng lại nói như vậy, cách giải thích duy nhất đó là, nàng muốn bảo vệ tên tiểu tử đó.
“Nữ hoàng, Tà Hoàng tông và Dế quốc Thiên Phượng hợp tác đã lâu dài, hôm qua người của Nữ hoàng người còn qua Tà Hoàng tông bàn chuyện đánh Đế quốc Thánh Tâm, ta nghĩ là, giữa chúng ta nên thẳng thắn với nhau.”
“Hửm? Ý của đại trưởng lão là… bổn đế đang lừa ngươi sao?”
Phượng Dao nhìn hắn chăm chăm.
“Nữ hoàng, kẻ này giết chết cháu của ta, cả tông môn đều nổi trận lôi đình, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bởi vì đứa cháu này của ta, ta thậm chí nguyện đối đầu với cả thiên hạ, cho nên, vẫn hi vọng Nữ hoàng giao người ra!”
u Chấn Kiệt ôm quyền nói.
“Xem ra đại trưởng lão không tin tưởng bổn đế, vậy chuyện này cũng không còn gì để nói nữa, mời về cho.”
Phượng Dao đứng dậy rời đi.
“Hừ, Nữ hoàng, hi vọng người đừng gây chiến với Tà Hoàng tông! Hi vọng người có thể phân rõ thị phi, cái nào nhẹ cái nào nặng!”
Phượng Dao hơi dừng lại một chút!
“Đại trưởng lão mà còn không về, thì sẽ không về được nữa đâu.”
Con ngươi u Chấn Kiệt co rút lại.
“Chúng ta đi!”
Hắn tức giận phẩy tay áo một cái rồi mang người rời đi.
“Khốn nạn!”
Phượng Dao đành chịu vuốt trán.
Vì tên khốn nạn này, nàng cũng coi như mất đi sự hợp tác với Tà Hoàng tông rồi, thậm chí trở thành kẻ địch rồi! Tổn thất này có hơi lớn.
Cũng không phải nói là sợ Tà Hoàng tông, tuy là Tà Hoàng tông này có Chúng Thần Chi Vực đứng sau, nhưng nàng cũng không sợ. Chỉ có thể nói, có chút không thoải mái!
Hừ!
Đến chỗ này của ta, có được Phượng Hoàng Chi Tâm, Thiên Hoàng Thánh hỏa, Phượng Hoàng Tụng Thế Lục, còn làm chuyện ấy với nàng hai lần, bây giờ nàng còn phải thu dọn mớ lộn xộn này cho hắn, nàng có thể thoải mái ư?
Không được, phải trở về đánh hắn mới có thể hạ hỏa được. Đánh một trận thật tàn ác.
Mặt khác, u Chấn Kiệt tức giận rời khỏi hoàng cung.
“Đại trưởng lão, Nữ hoàng Thiên Phượng đó rõ ràng đang giữ người! Bây giờ nên làm gì mới tốt?”
Phượng Dao có giữ Diệp Thiên Dật hay không, bọn họ đều rất rõ! Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.
Nói như không chê vào đâu được, nhưng mà nàng không nên làm như vậy. Nàng là Nữ hoàng, có lẽ nàng tuyệt đối có thể phân rõ thị phi!
“Không phải ngươi nói, đứa cháu đó của ta là tranh giành một người phụ nữ với hắn nên mới đánh nhau sao? Nàng ở trong thành Phượng Hoàng Thiên đúng chứ?”
u Chấn Kiệt nhìn chăm chăm.