Phượng Dao về đến Thiên Chi Đảo, Diệp Thiên Dật đang chơi ú tim với các cô gái.
“Bắt được rồi, phải phạt mới được, hôn ta một cái.”
Diệp Thiên Dật cười mỉm nói.
“Anh Diệp lợi hại thật.”
Sau đó cô gái thơm Diệp Thiên Dật một cái.
Phượng Dao: ???
Ta phải giúp ngươi dọn dẹp hậu quả, ngươi còn ở đây chơi thích quá nhỉ?
Lúc đó nàng lại càng cảm thấy không thoải mái hơn gấp bội.
“Ngươi!”
Phượng Dao chỉ vào Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười chạy qua, sau đó vòng tay qua eo nàng.
“Sao vậy?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Có thể cút được rồi.”
Phượng Dao lạnh nhạt nói.
“Này, ngươi ‘chơi’ cho đã rồi vứt ta đi à?”
Diệp Thiên Dật nói mà không biết gì.
“Có cút đi không?”
“Không cút.”
“Không cút thì phải chết.”
Phượng Dao lạnh nhạt nói.
“Ừ.”
“Vậy ngươi giết ta đi.”
Phượng Dao: “…”
“Đến từ đâu thì đi về đó, sau này cũng không cần gặp mặt nữa! Ai cũng lấy được những gì mình muốn rồi, ngươi cũng đã có được rất nhiều thứ, ta cũng có được cũng không ít! Đã đủ rồi.”
Phượng Dao nói.
Diệp Thiên Dật sờ sờ sống mũi.
“Được thôi, vậy ta đi đây.”
Phượng Dao: ???
Ngươi thật sự đi ư?
“Mau chóng cút đi!”
Phượng Dao nói.
“Hi hi, không đi, có chết cũng không đi, trừ khi ngươi giết ta!”
Phượng Dao ngồi ở đó, tự rót cho mình một ly trà.
“Hoặc là… ngươi lấy danh nghĩa của Đế quốc Thiên Phượng tham gia trận chiến chư thiên, bổn đế sẽ sắp xếp cho ngươi bốn người đồng đội có tu vi cao, ngươi thấy thế nào?”
Nàng hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không, ta có người đồng hành rồi.”
“Vậy chiến đấu trên danh nghĩa của Đế quốc Thiên Phượng?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu:
“Vậy thì cút đi.”
Diệp Thiên Dật: ???
Woaaa, nữ nhân vô tình.
Chính vào lúc này, Diệp Thiên Dật tự dưng cau mày.
“Chủ nhân papa… chủ nhân papa… chị bị thương rồi, ngươi mau về đi.”
Trong đầu hắn vang lên giọng nói sốt ruột của Tiểu Anh Vũ.
“Ta đi trước đây.”
Sau đấy bóng dáng Diệp Thiên Dật mất hút ngay tại chỗ.
Phượng Dao uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
Đi thật rồi?
Rầm.
Nàng tức giận đập ly trà lên bàn.
“Người đâu!”
“Nữ hoàng bệ hạ.”
Một cô gái cung kinh hành lễ.
Phượng Dao đành thở một hơi.
“m thầm theo dõi hắn, bảo vệ hắn.”
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
…
Mặt khác, theo chỉ dẫn của Tiểu Anh Vũ, Diệp Thiên Dật đến một cánh rừng nhỏ ở vùng ngoại ô.
“Chủ nhân papa.”
Tiểu Anh Vũ đỏ hoe mắt chạy đến trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Chị… nàng…”
Tiểu Anh Vũ lau nước mắt.
“Thế nào rồi?”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng bước đến.
Phía trước, Thi Gia Nhất đang ngồi vận khởi linh lực để trị thương, nàng cau mày, gương mặt nhợt nhạt, quần áo dính đầy máu.
Diệp Thiên Dật nhanh chóng đi đến trước mặt nàng.
Tiểu Anh Vũ cũng đã dùng sức mạnh trị thương cho nàng rồi, sức mạnh chữa trị của nàng cực kì lớn, nhưng mà có lẽ nàng phải trong hoàn cảnh cực kì đặc biệt mới có thể hoàn toàn giải phóng ra được, nên lúc này công hiệu chữa trị cho Thi Gia Nhất cũng có hạn.
“Phép tạo hóa!”
Diệp Thiên Dật trực tiếp giải phóng Phép tại hóa điều trị cho Thi Gia Nhất.
“Hự hự.”
Thi Gia Nhất phun ra một ngụm máu, cho đến khi linh lực của Diệp Thiên Dật hoàn toàn kiệt quệ, vết thương của Thi Gia Nhất vẫn chưa hoàn toàn hồi phục! Thậm chí là… hồi phục vốn chẳng nhiều.
Diệp Thiên Dật phóng thích Phép tạo hóa bằng Thiên Đạo cảnh thập giai mà vẫn khó có teher chữa khỏi tình trạng bây giờ của nàng, hoàn toàn có thể nhận thấy vết thương của nàng nặng đến mức nào.
“Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng đổi một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan này trước đây có dùng cho Tịch Thiên Vũ một lần.
Nhưng mà sau này có một nhiệm vụ giúp đồ đạc trong thương thành toàn bộ đều đổi mới, cho nên lại có thể đổi hai lần.
“Thi bảo bảo, uống đan dược này đi.”
Diệp Thiên Dật để đan dược ở bên miệng nàng, Thi Gia Nhất theo tiềm thức há miệng nuốt Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
Đan dược vào miệng, gương mặt nhợt nhạt của nàng trở nên hồng hào bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Phù…
Thi Gia Nhất thở dài thư thái, sau đó mở đôi mắt xinh đẹp ra.
“Đây… là đan dược gì vậy? Vết thương của ta thế mà đã khỏi hoàn toàn rồi.”
Nàng kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Chuyện này không quan trọng. Ai làm ra chuyện này?”
Con ngươi Diệp Thiên Dật lóe lên sát ý.
Đối với hắn mà nói, vảy ngược của hắn chính là những cô gái của hắn và bạn bè của hắn.
Ngươi có thể làm bất cứ điều gì với Diệp Thiên Dật cũng được, cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì, bao nhiêu người, sức mạnh lớn đến cỡ nào, Diệp Thiên Dật cũng cảm thấy chẳng hề gì, nhưng mà đừng bao giờ động vào người phụ nữ của hắn.
Nếu như không có Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, Diệp Thiên Dật cảm thấy dựa vào tu vi của bản thân mình, cũng không cách nào dùng Phép tạo hóa để điều trị cho nàng được, thậm chí có khả năng cao là sẽ xảy ra chuyện…
Diệp Thiên Dật rất phẫn nộ. Hắn bây giờ thực sự rất phẫn nộ.
“Diệp Thiên Dật, ta không sao rồi.”
Thi Gia Nhất lắc đầu nói.
Tiểu Anh Vũ đứng cạnh Diệp Thiên Dật lau nước mắt.
“Nói! Ai làm?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Thật sự không sao rồi.”
“Nói!”
Diệp Thiên Dật hét lên một tiếng.
Thi Gia Nhất cắn môi nhè nhẹ.
Nàng nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật, lúc này mắt Diệp Thiên Dật nổi lên những đường gân máu, Diệp Thiên Dật như thế này thực sự khiến nàng có chút sợ hãi! Nàng vẫn thực sự mong Diệp đê tiện quay trở lại thế chỗ của Diệp điên cuồng lúc này.
“Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Diệp Thiên Dật hít một hơi thật sâu, nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, nàng nói cho ta đi.”
“Tà Hoàng tông.”
Thi Gia Nhất nói nhỏ.
Lúc đó nàng và Tiểu Anh Vũ đi ra ngoài chơi, sau đó một tên già ra tay với nàng, Thi Gia Nhất tránh không kịp, ngực trực tiếp bị đâm qua.
Trong chớp mắt ấy, nàng vẫn là dùng thuộc tính không gian đến được nơi này.
Bình thường trong tình huống này có lẽ nàng đã chết rồi, nhưng may mà có Tiểu Anh Vũ, sức mạnh của nàng tạm thời có thể giúp nàng bảo toàn mạng sống.
Két két két.
Diệp Thiên Dật nắm chặt hai nắm tay.
“Ngươi đưa Tiểu Anh Vũ đi trốn trước đi, cái này cho ngươi.”
Diệp Thiên Dật đưa cho nàng mấy cái thẻ vương bát, còn có Lạc Hoa lệ, với một tấm thẻ khống chế tuyệt đối.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thi Gia Nhất kéo tay Diệp Thiên Dật.
“Đừng làm những điều ngu ngốc, ta không sao, muốn báo thù sau này chúng ta có thể nói mà, được không? Ngươi như vậy ta có chút sợ hãi.”
Thi Gia Nhất kéo tay Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhìn nàng, sau đó gỡ tay nàng ra.
“Trong lòng ta tự có sắp xếp.”
Diệp Thiên Dật nhìn theo một hướng.
“Dám động vào người phụ nữ của ta, ta muốn Tà Hoàng tông bị xóa sổ khỏi Bát Hoang.”
Mắt Diệp Thiên Dật nheo lại, ý định giết người, trong chớp mắt, bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ.
“Diệp Thiên Dật!”
Thi Gia Nhất cắn nhẹ môi, âm thầm xót xa.
Nàng không muốn mang lại phiền phức cho Diệp Thiên Dật, nhưng mà hắn vừa đến đây đã gây phiền phức cho hắn rồi, bây giờ…
“Chị đừng lo lắng, chủ nhân papa rất lợi hại.”
“Nhưng,… đó là Tà Hoàng tông.”
Thi Gia Nhất kéo tay Tiểu Anh Vũ.
Đây không phải là đại lục Thiên Lam, Diệp Thiên Dật rất lợi hại, nhưng mà hắn cũng chỉ là thấy đánh bại Tiên Vương mà thôi, nhưng còn Tà Hoàng tông…