Nói chính xác, hẳn là trong đoàn thiên kiêu Đông Hoang có thêm một người.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Trần Trường Sinh và Tử Ngưng liên tiếp giao thủ hơn trăm chiêu, song phương đều không có sử dụng linh lực, mà là chỉ dựa vào lực lượng thân thể giao thủ.
Nhưng mà kết quả chính là, Trần Trường Sinh tại thời điểm chiêu thứ một trăm ba mươi sáu, nhẹ nhõm bắt Tử Ngưng.
Tay trái cầm lấy cánh tay non mịn, tay phải nắm lấy cổ Tử Ngưng giống như thiên nga.
Trần Trường Sinh lộ vẻ mặt buồn bực nói: "Tiểu cô nương, sao cả ngày cứ muốn đánh nhau."
Mặc dù bị Trần Trường Sinh chế phục, nhưng Tử Ngưng vẫn không hoảng hốt.
"Huyền Vũ Quốc chú trọng thân thể, nhưng cường độ thân thể của ngươi, phóng tầm mắt nhìn khắp cả Huyền Vũ Quốc, cũng không ai có thể sánh vai với ngươi."
"Vì sao trên danh sách của đoàn thiên kiêu không có ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Đang lúc Tử Ngưng chất vấn Trần Trường Sinh, đông đảo thiên kiêu đến xem kịch cũng tới.
Sau đó bọn hắn liền thấy được tư thế thân mật của hai người.
Mọi người: (? °?? °)?
Kích thích như vậy sao?
Tư thế của Trần Trường Sinh và Tử Phủ Thánh Nữ khiến rất nhiều thiên kiêu đến đây đều ngây ngẩn cả người.
Tử Phủ Thánh Nữ là một trong ba đại mỹ nữ được công nhận trong thế hệ trẻ tuổi của Trung Đình.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện loại tình huống này, ít nhiều có chút làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng mà đối mặt với loại tình cảnh lúng túng này, Trần Trường Sinh vô cùng lạnh nhạt thả Tử Ngưng ra.
"Chư vị, phi lễ chớ nhìn, đạo lý này cũng không hiểu sao?"
"Ta cùng với Tử Ngưng cô nương luận bàn một chút, các ngươi nhìn chằm chằm như vậy không cảm thấy rất thất lễ sao?"
Nghe nói như thế, một số thiên kiêu cũng vội vàng bồi tội, sau đó cúi đầu.
Nhưng có một số thiên kiêu tương đối kích động.
"Tử Ngưng cô nương, người này có phải khinh bạc ngươi hay không."
"Nếu là như vậy, chúng ta nhất định phải khiến hắn trả giá đắt."
Nghe nói như thế, Tử Ngưng nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người kia, cũng không có làm ra phản ứng gì.
Nam nhân thần bí trước mắt này quả thật có chút vô sỉ, cộng thêm giấu đầu lộ đuôi.
Nhưng mình càng thêm chán ghét những người trước mắt này, bởi vì bọn hắn dối trá.
Đường đường là nam nhi bảy thước, bất kể là tốt hay xấu, là thiện hay ác, làm việc nên dứt khoát quả quyết chứ không phải dây dưa dài dòng.
Nếu thật sự muốn ra mặt thay mình, bọn hắn nên lập tức động thủ, mà không phải hỏi ý kiến của mình.
Sở dĩ liên tục hỏi thăm, đơn giản là nhìn thấy nam nhân đang giao thủ cùng với mình này chiếm thượng phong, e ngại thực lực của hắn mà thôi.
Hơn nữa, chuyện của mình không cần bất luận kẻ nào nhúng tay.
Lực lượng thân thể hắn tuy mạnh, nhưng mình chưa chắc đã không phải là đối thủ của hắn.
Thấy Tử Phủ Thánh Nữ không để ý tới mình, những thiên kiêu kia cũng có chút xấu hổ.
Nhưng điều thú vị là, người khởi xướng tất cả, Trần Trường Sinh lại chạy vào trong đám thiên kiêu kia giảng bài:
"Chư vị huynh đài, theo đuổi nữ hài tử sao có thể dùng phương pháp này của các ngươi chứ?"
"Các ngươi vừa mới phạm vào tối kỵ của binh gia đó!"
Thấy Trần Trường Sinh rất thân thiết nói chuyện với mọi người, đại đa số mọi người đối với hành vi này đều là khịt mũi coi thường.
Nhưng mà không chịu nổi nhân số đông đảo, chắc chắn sẽ có một hai kẻ hiếu kỳ như vậy!
"Nghĩa là sao?"
"Rất đơn giản!"
"Muốn theo đuổi một nữ tử, các ngươi cần dựa vào nhân cách mị lực của mình đi chinh phục đối phương."
"Các ngươi biết tình huống của Tử Ngưng cô nương, bối cảnh bất phàm, thiên phú bất phàm."
"Một nữ tử như vậy, đối với một số điều kiện không phải coi trọng như vậy."
"Bởi vì phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, nam tử có thể vượt qua nàng cũng không nhiều, cho nên lúc này tầm quan trọng của nhân cách mị lực liền hiển hiện ra."
"Lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ, các ngươi hẳn là nên không chút do dự động thủ với ta."
"Một khi có chút chần chờ, như vậy sẽ có vẻ các ngươi có chút sợ đầu sợ đuôi."
"Thử hỏi nam tử như vậy, làm sao có thể hấp dẫn sự chú ý của Tử Ngưng cô nương chứ?"
Lời nói mới lạ của Trần Trường Sinh khiến những thiên kiêu lúc trước chẳng thèm ngó tới cũng hứng thú.
Từ từ, người bên cạnh Trần Trường Sinh cũng càng tụ càng nhiều.
...
"Lần này các ngươi đã hiểu chỗ nào phạm sai lầm rồi chứ."
Nghe xong lời nói của Trần Trường Sinh, đông đảo thiên kiêu lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Một người trong đó thuận miệng hỏi: "Trần huynh, trong loại tình huống vừa rồi kia, nếu như đối thủ là rất mạnh thì sao?"
"Mạnh thì thế nào, ở Côn Lôn Thánh Địa, đối thủ của ngươi sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà hạ sát thủ với ngươi sao?"
"Hơn nữa, chư vị đang ngồi đây đều là thiên kiêu chi tử, mặc dù thực lực sẽ có khác biệt đôi chút."
"Nhưng cũng không đến mức kém quá xa, chẳng lẽ các ngươi ngay cả tự vệ cũng không có nắm chắc?"