Lời này vừa nói ra, lồng ngực của đông đảo thiên kiêu cũng không khỏi ưỡn lên một chút.
Tất cả mọi người đều là thiên kiêu, mặc dù không phủ nhận có một số người mạnh hơn cũng xuất sắc hơn.
Nhưng mình cũng không đến mức ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, dù sao khổ tu nhiều năm như vậy, mọi người vẫn có mấy phần tin tưởng đối với thực lực của mình.
Nhìn thấy sự chú ý của đông đảo thiên kiêu đã dời đi, khóe miệng Trần Trường Sinh không khỏi hơi nhếch lên một chút.
Tiểu nha đầu Tử Phủ Thánh Địa này luôn chỉ chú ý mình, như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Vì giải quyết phiền toái này, Trần Trường Sinh tự nhiên muốn chỉ điểm người theo đuổi tiểu nha đầu này một chút.
Tuổi tác của đại hội Thiên Kiêu lần này trung bình không quá trăm tuổi, lừa dối những tiểu hài tử này, đây còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Sau khi nàng bị rất nhiều người theo đuổi quấy nhiễu, tự nhiên sẽ không có tâm tư chú ý mình.
"Trần Trường Sinh, sao ngươi lại ở đây?"
Đang lúc Trần Trường Sinh suy nghĩ nên làm thế nào để tiếp tục lừa dối mọi người, một giọng nói truyền ra từ trong đám người.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới chính là Tả Tĩnh, một trong những thành viên của đoàn thiên kiêu Huyền Vũ Quốc.
Tả Tĩnh, Tam công chúa Huyền Vũ Quốc, thiên phú coi như tạm được.
Trong đoàn thiên kiêu Huyền Vũ Quốc, thực lực của nàng ở trình độ trung bình.
"Hóa ra là Tam công chúa!"
"Trần Trường Sinh hữu lễ, ta ở đây đàm luận một chút chuyện tu hành cùng với chư vị đạo hữu."
"Đúng rồi, bọn người Tô huynh không tới sao?"
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Tả Tĩnh nói: "Tô Thiên bọn hắn đang điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị ứng đối với đại hội Thiên Kiêu ba ngày sau."
"Ta nghe nói nơi này có một vị thiên kiêu vô danh chuẩn bị đổ thạch, cho nên tới mở mang kiến thức một chút. Ngươi tới đây tương đối sớm, ngươi biết vị thiên kiêu vô danh đó là ai không?"
"Không biết! Ta đến Côn Lôn thạch phường dạo một vòng, kết quả người đột nhiên nhiều hơn, không thấy được thiên kiêu vô danh gì."
Sau khi hiểu rõ tình huống, Tả Tĩnh lại hàn huyên vài câu với Trần Trường Sinh, sau đó lẳng lặng chờ đợi vị thiên kiêu vô danh kia xuất hiện.
Về phần những thiên kiêu nghe Trần Trường Sinh giảng bài, cũng không cho rằng Trần Trường Sinh là người tới đây đổ thạch.
Bởi vì con hàng này ăn mặc thật sự là quá bình thường, thấy thế nào cũng không giống như là người có bối cảnh thâm hậu.
Mặc dù từ tình huống hắn giao thủ cùng với Tử Ngưng mà nói, thực lực tuyệt không phải bình thường.
Nhưng tảng đá trong nội viện Côn Lôn thạch phường, cũng sẽ không bởi vì ngươi là thiên kiêu mà giảm giá cho ngươi.
Cứ như vậy, trong số những người ở đây, biết chân tướng chỉ có một mình Tử Ngưng.
Nhưng Tử Phủ Thánh Nữ cũng có ngạo khí của Tử Phủ Thánh Nữ, nàng làm sao lại chủ động giải thích với những người này chứ?
Lúc này, Vương Đức Phát mang theo một nam tử trung niên từ đằng xa đi tới.
Nhìn thấy nam tử trung niên này, rất nhiều thiên kiêu không khỏi nghiêm túc lên, ngay cả Tử Phủ Thánh Nữ luôn luôn lạnh lùng cũng không ngoại lệ.
Bởi vì người tới chính là nhị trưởng lão của Côn Lôn Thánh Địa, Khương Phong!
Lúc trước Côn Lôn Thánh Địa tranh đoạt vị trí Thánh Chủ, Khương Phong thua cuộc với chút ít chênh lệch trước Thánh Chủ đương thời Giang Bất Phàm.
Tuy thua, nhưng Thánh Chủ Khương Bất Phàm của Côn Lôn Thánh Địa từng nói: "Nếu không phải do vận khí, ta và hắn ai thắng còn chưa rõ."
Ngoại trừ chuyện này, còn có một việc càng làm cho thanh danh Khương Phong lan truyền lớn.
Sáu trăm năm trước, ác tặc Vu Lực Trung Đình ngang trời xuất thế, ép cho thế hệ trẻ tuổi toàn bộ Trung Đình tối tăm.
Cuối cùng Vu Lực đụng phải Khương Phong trẻ tuổi, hai người đại chiến ba ngày ba đêm, tuy nhiên lại kết thúc với thế hoà.
Nhưng điều này cũng làm cho ác tặc Vu Lực yên tĩnh suốt một trăm năm.
Cho đến ngày nay, người chiến hòa với ác tặc Vu Lực, chỉ có một mình hắn.
Khương Phong đi tới trước mặt, tất cả mọi người sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị thể hiện mặt ưu tú tốt nhất của mình.
Thế nhưng hành động tiếp theo của Giang Phong lại khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy Khương Phong bỏ qua tất cả mọi người, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Trần Trường Sinh đang nói chuyện phiếm với người khác.
"Côn Lôn thạch phường chiêu đãi không chu đáo, kính xin tiểu hữu chớ chê cười."
Nghe vậy, Trần Trường Sinh ngừng nói chuyện phiếm, cũng chắp tay nói: "Khương trưởng lão nói quá lời, có thể đến Côn Lôn thạch phường thấy chút việc đời, đây là vinh hạnh của ta."
Nói xong, hai người liền vô cùng quen thuộc đi về phía đình nghỉ mát.
Hành vi như vậy, cũng làm cho đông đảo thiên kiêu nhìn trợn mắt hốc mồm.
Mặc dù mọi người đều có danh xưng thiên kiêu, nhưng ở trước mặt một vài đại nhân vật chân chính, cũng không tính là cái gì.