Sau khi đối bính một chưởng, hai người đều lùi ra một khoảng cách.
Công Tôn Hoài Ngọc điểm nhẹ mũi chân, đứng ở chỗ cao nhất trên nóc nhà, mà Tô Thiên thì đứng trên mặt đất tràn đầy mạng nhện.
Nhìn thấy tay phải đang run rẩy của Tô Thiên, Công Tôn Hoài Ngọc bĩu môi cười nói: "Tiểu ca ca, ngươi xuống tay sao có thể ác như vậy chứ? Người ta là con gái, ngươi không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao!"
Mặc dù Công Tôn Hoài Ngọc nói lời cầu xin, nhưng trong lòng Tô Thiên lại tràn đầy sợ hãi.
Quá mạnh mẽ!
Nữ nhân trước mắt này quá mạnh!
Mặc dù mình là thiên kiêu Huyền Vũ Quốc, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc chỉ biết tu luyện.
Chém giết trên chiến trường, giao thủ với đại năng, Tô Thiên đều đã trải qua hầu hết trải nghiệm sinh tử.
Nhưng Tô Thiên chưa bao giờ cảm nhận được áp lực như bây giờ.
Chiêu thức của Công Tôn Hoài Ngọc gần như có thể nói là thiên chuy bách luyện, căn bản không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng mà càng làm cho Tô Thiên khiếp sợ chính là cường độ thân thể của Công Tôn Hoài Ngọc còn mạnh hơn cả tu sĩ luyện thể chuyên tu thân thể như hắn.
Tu vi, kinh nghiệm, tâm cảnh, mỗi một phương diện Công Tôn Hoài Ngọc đều là trạng thái nghiền ép.
Dưới tình huống như vậy, Tô Thiên thực sự không nghĩ ra biện pháp gì để chiến thắng.
Lúc này, Trần Trường Sinh đang ở một bên xem kịch đột nhiên chửi ầm lên: "Các ngươi đang làm gì vậy, chơi trò nhà trẻ sao?"
"Đánh nửa ngày như vậy, máu cũng không có một giọt, không muốn đánh liền cút về cho ta!"
Mắt thấy Trần Trường Sinh nổi giận, Công Tôn Hoài Ngọc cũng thu liễm nụ cười trên mặt: "Tiểu ca ca, công tử giận rồi, ta phải đánh thật đấy!"
Nghe vậy, Tô Thiên lạnh lùng nói: "Vậy thì tới đi!"
"Vù!"
"Xoạt!"
Tinh tú đầy trời xuất hiện sau lưng Tô Thiên, một gốc thanh liên chập chờn hiện ra ở sau lưng Công Tôn Hoài Ngọc.
Hai vị thiên kiêu đều thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình.
Tuy thực lực của Công Tôn Hoài Ngọc vượt trội hơn Tô Thiên, nhưng đối mặt với đối thủ cùng là thiên kiêu, dốc toàn lực là biểu hiện của sự tôn trọng đối thủ.
"Oanh!"
Hai Thiên Kiêu trong nháy mắt liền va chạm vào nhau, sóng xung kích cường đại trực tiếp san bằng tất cả kiến trúc trong phạm vi trăm trượng.
Công Tôn Hoài Ngọc tuy là nữ tử, nhưng phong cách ra chiêu lại hoàn toàn trái ngược với nữ tử.
Chỉ thấy chiêu thức của Công Tôn Hoài Ngọc đại rộng mở, quyền cước mang theo cự lực ngàn cân.
Mỗi một quyền đánh ra, dị tượng Thanh Liên sau lưng đều sẽ tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh lá rất nhỏ, khiến quyền cước của Công Tôn Hoài Ngọc mang theo thế không thể đỡ nổi.
Nhưng mà Công Tôn Hoài Ngọc tuy mạnh, nhưng Tô Thiên cũng không phải hạng giá áo túi cơm.
Công pháp đệ nhất Huyền Vũ Quốc - Thiên Cương Đoán Thể Quyết, đã sớm được Tô Thiên Luyện lô hỏa thuần thanh.
Dị tượng tinh thần dung nhập vào thân thể Tô Thiên, mượn nhờ lực lượng tinh thần, lực phòng ngự của Tô Thiên đạt đến một mức độ khủng bố.
Chỉ trong ba hơi thở, hai người đã giao đấu hơn trăm chiêu.
Mắt thấy không thể phá vỡ lực lượng tinh thần của Tô Thiên, Công Tôn Hoài Ngọc khẽ quát một tiếng, trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tướng Địa.
Thân hình và khí thế của Công Tôn Hoài Ngọc bắt đầu tăng lên gấp bội.
Tô Thiên lúc trước còn có thể miễn cưỡng tiếp chiêu, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Một chiêu chiếm thế thượng phong, Công Tôn Hoài Ngọc cũng không định buông tha Tô Thiên, mà tiếp tục đuổi đánh tới cùng.
Nắm đấm như thùng nước liên tiếp giáng xuống, vô số quyền ảnh đập Tô Thiên vào trong hố sâu.
"Oanh!"
Một quyền cuối cùng hạ xuống, Công Tôn Hoài Ngọc khổng lồ chậm rãi đứng thẳng người, khóe miệng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Thực lực của Tô Thiên quả thật xứng đáng với danh tiếng thiên kiêu, nếu như là mình của hai mươi mấy ngày trước, tuyệt đối sẽ không thể thắng nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng bây giờ nàng đã mở ra Khổ Hải, đi lên một con đường tu hành hoàn toàn mới, thực lực của nàng đương nhiên cũng hơn xưa.
Đối mặt với chiến tích ưu tú như vậy, trong lòng Công Tôn Hoài Ngọc vẫn có vài phần kiêu ngạo.
Nhưng mà sự kiêu ngạo của Công Tôn Hoài Ngọc còn chưa duy trì được bao lâu, thanh âm tựa như chuông lớn vang lên.
"Ta tới đấu với ngươi!"
Giọng nói vừa truyền đến tai Công Tôn Hoài Ngọc, kình phong đã ập tới.
Tốc độ quá nhanh khiến Công Tôn Hoài Ngọc căn bản không kịp phản ứng.
Trong thời gian ngắn ngủi, Công Tôn Hoài Ngọc chỉ kịp giơ hai tay lên đỡ.
"Keng! Keng, keng!"
Tiếng kim loại va chạm chấn động màng nhĩ của người xem xung quanh đau đớn không thôi.
Lực đạo khủng bố, càng làm cho hai chân Công Tôn Hoài Ngọc xuyên thấu phiến đá chìm vào trong bùn đất.
Không thể phản kích, đó là cảm giác rõ ràng nhất trong lòng Công Tôn Hoài Ngọc lúc này.
Đợt công kích không biết tên này quá mạnh, nếu mình biến chiêu, chắc chắn đòn đánh sẽ giáng xuống đầu mình.