Mặc dù bây giờ mình thi triển Pháp Thiên Tướng Địa, nhưng nếu bị loại công kích này đánh trúng đầu, chỉ sợ không chết cũng bị thương.
"Két!"
Sau khi liên tiếp chịu chín lần trọng kích, Pháp Thiên Tướng của Công Tôn Hoài Ngọc bị phá.
Đồng thời, công kích không biết tên kia cũng ngừng lại.
Thừa dịp này, Công Tôn Hoài Ngọc đầu óc choáng váng vội vàng rút lui, lúc này nàng đã bất chấp nghĩ đến chuyện khác.
Bởi vì trực giác của nàng báo cho nàng biết, tiếp tục giao chiến, sẽ chỉ chết.
Dựa vào phương hướng trong ký ức, Công Tôn Hoài Ngọc trở lại bên cạnh Trần Trường Sinh, lúc này nàng mới thấy rõ ràng người công kích mình.
Thân hình cao lớn khiến người ta không tự chủ được ngửa đầu quan sát, cơ bắp như ngọn núi nhỏ nhô lên, làm cho người ta sinh ra sợ hãi.
Một cây gậy gỗ to lớn tùy ý vác trên vai.
Người đột nhiên tập kích đánh lén này chính là thiên kiêu Nam Nguyên, Ba Đồ Lỗ.
"Không ngờ ngươi là nữ mà chịu đòn khá đấy, ta nện chín nhát mới đánh ngã được ngươi."
"Vừa rồi là ta đánh lén, không tính, chúng ta lại đánh một trận!"
"Ngươi nhất định còn có rất nhiều chiêu số chưa dùng."
Nói xong, Ba Đồ Lỗ giơ đại bổng trong tay lên, Công Tôn Hoài Ngọc cũng yên lặng lấy ra một cây roi dài.
Bị người đánh thành dạng này, trong lòng Công Tôn Hoài Ngọc tự nhiên cũng nghẹn một cỗ lửa giận.
"Thôi đi, đừng làm mất mặt nữa, ta cũng không còn mặt mũi nhìn nữa rồi." Trần Trường Sinh đang đếm Thần Nguyên kêu ngừng trận chiến đấu này.
Nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh, Công Tôn Hoài Ngọc lúc này mới phát hiện ra, bên cạnh Trần Trường Sinh chẳng biết lúc nào dựng một tấm bảng hiệu.
"Thiên Kiêu lôi đài, một trăm cân Thần Nguyên một lần."
Xem xong chữ phía trên, khóe mắt Công Tôn Hoài Ngọc giật giật: "Công tử, giá tiền này của ngươi cũng quá thấp đi, ta chỉ đáng giá hai trăm cân Thần Nguyên thôi sao?"
"Ngươi đương nhiên không đáng hai trăm cân Thần Nguyên, bởi vì một trăm cân khác là Diệp Hận Sinh."
Nói xong, Trần Trường Sinh ngẩng đầu, ra hiệu Công Tôn Hoài Ngọc nhìn về phía bên kia.
...
"Quyền pháp thật tinh diệu, tại hạ bội phục!"
"Mai huynh nói quá lời, quyền pháp của ta còn không bằng một phần vạn gia sư, không đáng nhắc tới.
Ngược lại thủ đoạn của Mai huynh khiến tại hạ rất giật mình!"
"Trong thời gian ngắn như vậy, Mai huynh thế mà sử dụng mười ba loại bí thuật."
"Quả nhiên không hổ là Tài Tử Kỳ Lân của Lang Gia Các."
Diệp Hận Sinh và Mai Vĩnh Tư nói lời khách sáo với nhau, kiến trúc xung quanh bị tàn phá chứng minh hai người vừa mới tiến hành một trận đại chiến.
Trong nháy mắt Trần Trường Sinh dựng bảng hiệu lên, Ba Đồ Lỗ và Mai Vĩnh Tư lập tức giao tiền.
Mặc kệ mục đích Trần Trường Sinh làm như vậy là vì cái gì, có loại cơ hội thăm dò mà không kết thù này, những thiên kiêu hiếu chiến như mạng này làm sao có thể buông tha.
Nhưng khác với Ba Đồ Lỗ, Mai Vĩnh Tư Đa là thăm dò làm chủ, nên cả hai kết thúc với kết quả hòa.
Đang nói chuyện, tiếng mắng tức giận của Trần Trường Sinh vang lên: "Còn đứng ở nơi đó làm gì, không ngại mất mặt sao?"
"Cút lại đây!"
Thanh âm của Trần Trường Sinh khiến Diệp Hận Sinh run rẩy một chút.
Thấy thế, ánh mắt của Mai Vĩnh Tư khẽ động, ra vẻ quan tâm nói: "Diệp huynh, thiên phú của ngươi cho dù đặt ở trong thánh địa cũng là nhân tài kiệt xuất."
"Trần Trường Sinh và ngươi là người cùng thế hệ, cho dù thực lực của hắn mạnh hơn ngươi một chút."
"Ngươi cũng không đến mức bị hắn gọi tới quát đi."
Đối mặt với Mai Vĩnh Tư châm ngòi ly gián, Diệp Hận Sinh không hề động đậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta cam tâm tình nguyện, ngươi quản được sao?"
Nói xong, Diệp Hận Sinh nhanh nhẹn chạy tới trước mặt Trần Trường Sinh.
Thái độ không hề oán hận này của Diệp Hận Sinh, khiến Mai Vĩnh Tư nhìn mà mặt đầy dấu chấm hỏi.
Mai Vĩnh Tư: ???
Người bên Đông Hoang đều là kẻ cuồng bị ngược sao?
...
Ba bóng người ngoan ngoãn đứng trước mặt Trần Trường Sinh, trong đó tình cảnh của Tô Thiên là chật vật nhất.
Chẳng những mặt xám mày tro, hơn nữa thương thế trên người cũng không nhẹ.
"Mất mặt chết đi được, các ngươi làm ta mất mặt quá!"
Trần Trường Sinh trực tiếp chỉ vào mũi ba người bắt đầu chửi ầm lên.
"Các ngươi chỉ như thế này mà dám tự xưng là thiên kiêu, đừng làm mất mặt nữa, về nhà xúc phân đi!"
"Hôm nay các ngươi xem như đã khiến ta hiểu được một đạo lý, trên đời không có rác rưởi nhất, chỉ có rác rưởi hơn."
Phát tiết lửa giận trong lòng xong, Trần Trường Sinh nhìn về phía Tô Thiên nói: "Ngươi tu hành công pháp gì?"
"Thiên Cương Đoán Thể Quyết."
"Thì ra ngươi còn biết ngươi tu luyện công pháp gì!"
"Ta còn tưởng rằng ngươi quên rồi chứ."
"Các đời Đế Hoàng Huyền Vũ Quốc, nếu biết ngươi dùng Thiên Cương Đoán Thể Quyết thành mai rùa thế này chắc tức đến bật dậy khỏi quan tài mất!"
"Thiên Cương Đoán Thể Quyết huyền diệu vượt xa tưởng tượng của ngươi."