"Nếu như nó thật sự chỉ là một bộ công pháp luyện thể, vậy nó cũng sẽ không lưu truyền lâu dài ở Huyền Vũ Quốc."
Nhìn thấy Trần Trường Sinh giáo huấn người, Công Tôn Hoài Ngọc chỉ ôm tâm thái xem kịch, không lo lắng lửa giận sẽ trút lên người mình.
Dù sao biểu hiện vừa rồi, mình vẫn rất hài lòng.
Tuy bại bởi Ba Đồ Lỗ, nhưng đó cũng là nguyên nhân đối phương đánh lén, nếu như giao thủ chính diện, hai người ai thắng ai thua còn không nhất định.
Ngay khi Công Tôn Hoài Ngọc đang tính toán, lửa giận của Trần Trường Sinh đã bùng lên: "Cười, ngươi còn có mặt mũi cười!"
"Trong ba người, ngươi kém cỏi nhất."
"Cảnh giới của ngươi cao hơn Tô Thiên, tài nguyên ngươi lấy được cũng cao hơn Tô Thiên."
"Nếu như ta là ngươi, trong vòng ba mươi chiêu nếu ta không đánh hắn răng rơi đầy đất, ta trực tiếp tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho xong."
"Biết vì sao dùng đậu hũ không?"
"Bởi vì đập không chết, mà là chết vì xấu hổ!"
"Ai nói ngươi có thân thể mạnh mẽ thì nhất định phải cận chiến, ngươi đừng nói với ta ngươi am hiểu quyền cước."
"Người ta đều là phát huy sở trường, ngươi thì làm ngược lại, phát huy sở đoản."
"Nếu không ngươi khai tông lập phái đi, dù sao ngu xuẩn thành như ngươi, cũng coi là một đóa kỳ hoa trong giới tu hành."
"Tên ta đều đã nghĩ sẵn cho ngươi rồi, gọi là 'Thiên hạ đệ nhất ngu môn'!"
Lời nói của Trần Trường Sinh khiến Công Tôn Hoài Ngọc đỏ bừng cả mặt.
Tuy rằng khi tu hành nàng cũng từng bị sư phụ mắng, nhưng chưa từng bị mắng theo cách này!
Bởi vì lời nói của Trần Trường Sinh không chỉ đánh vào điểm mấu chốt, mà còn có phong cách không lặp lại. Lúc này, Công Tôn Hoài Ngọc thà gãy vài cái xương còn hơn đối mặt với lời trách mắng của Trần Trường Sinh.
"Phù ~ "
Sau khi thành công mắng Công Tôn Hoài Ngọc không ngẩng đầu lên được, Trần Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía nạn nhân thứ ba.
Đối mặt với ánh mắt của Trần Trường Sinh, Diệp Hận Sinh lập tức có chút luống cuống.
Đồng thời trong lòng hắn cũng nhanh chóng suy nghĩ những thiếu sót vừa rồi, cố gắng nhận lỗi trước để bớt bị mắng.
"Mặc dù vấn đề của ngươi cũng lớn, nhưng so với bọn hắn thì tốt hơn một chút."
"Mặt khác vấn đề của ngươi căn bản không ở trên người ngươi, cho nên chuyện này tạm thời gác lại một chút."
"Buổi tối ngươi tới phòng ta, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
Sự dịu dàng đột ngột của Trần Trường Sinh không chỉ làm Diệp Hận Sinh bất ngờ, mà ngay cả những thiên kiêu khác cũng ngỡ ngàng.
Không để ý đến vẻ mặt của mọi người, Trần Trường Sinh trực tiếp ném ra một khôi lỗi gỗ.
Sợi tơ màu vàng từ trong ngón tay Trần Trường Sinh bay ra, sau đó kết nối đến trên người khôi lỗi.
Sau khi điều khiển khôi lỗi làm mấy động tác, Trần Trường Sinh ngoắc ngón tay với Mai Vĩnh Tư ở nơi xa nói:
"Vừa rồi không thể để cho ngươi đánh tận hứng, xem như phục vụ không chu đáo."
"Vì đền bù tổn thất của ngươi, ta tự mình ra tay tiếp đãi ngươi, được chứ?"
Đối mặt với hành vi của Trần Trường Sinh, Mai Vĩnh Tư híp mắt lại, cười nói: "Vừa rồi ta cùng với Diệp huynh luận bàn vô cùng tận hứng, hay là thôi đi."
"Cứ phải để ta chủ động động thủ với ngươi sao?" Đối với lời từ chối của Mai Vĩnh Tư, Trần Trường Sinh chỉ bình tĩnh nói một câu.
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Mai Vĩnh Tư cũng biến mất: "Nếu Trần huynh đã nhiệt tình mời, vậy ta liền xả thân bồi quân tử, vừa vặn cũng mở mang kiến thức một chút thủ đoạn của Trần huynh."
Nói xong, Mai Vĩnh Tư chậm rãi đi tới.
"Ta vừa rồi cũng chưa có tận hứng, có thể tính thêm ta không?" Thấy có đánh nhau, Ba Đồ Lỗ lập tức ở một bên ồn ào.
"Ta chỉ có một cỗ khôi lỗi, hay là ngươi chờ một chút?" Trần Trường Sinh ngữ khí cực kỳ bình thản, nhưng ánh mắt của hắn lại thay đổi.
Nếu như A Lực ở chỗ này, vậy hắn nhất định sẽ nhận ra, đây là ánh mắt năm đó Trần Trường Sinh chôn vùi Lôi Thú nhất tộc.
Nhìn thấy ánh mắt này, Ba Đồ Lỗ không để lại dấu vết lui ra phía sau nửa bước.
Ba Đồ Lỗ từ nhỏ đã giao tiếp với dã thú, gã cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm.
"Hay là thôi đi, thấy ngươi hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta hôm khác lại hẹn."
Thấy Ba Đồ Lỗ lùi bước, Trần Trường Sinh cũng không tiếp tục dây dưa.
Lúc ở Côn Lôn thạch phường, mấy vị thiên kiêu hạ thủ lưu tình không giết Công Tôn Hoài Ngọc, chuyện này Trần Trường Sinh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Sở dĩ để bọn người Tô Thiên ra ngoài đánh nhau, chính là vì hấp dẫn những người này tới.
Lúc đó có tổng cộng ba người có cơ hội giết Công Tôn Hoài Ngọc.
Ba người này theo thứ tự là Nam Nguyên Ba Đồ Lỗ, Lang Gia Các Mai Vĩnh Tư, cùng với Dao Quang Thánh Tử Phù Diêu.
Trải qua quan sát vừa rồi, Trần Trường Sinh đối với hai người trong đó cũng có hiểu biết nhất định.