Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 917 - Chương 917: Ếch Ngôi Đáy Giếng

Chương 917: Ếch ngôi đáy giếng Chương 917: Ếch ngôi đáy giếngChương 917: Ếch ngôi đáy giếng

"Quá khen, ngươi xem kỹ lại GIẾ

Nghe vậy, Trần Trường Sinh một lần nữa điều chỉnh tâm tính, sau đó dò xét tình huống thân thể của Trương Chấn. Thật lâu sau, Trần Trường Sinh thu tay phải lại, thở phào một hơi nói: "Sinh mệnh luôn kỳ diệu như vậy, tình huống này của ngươi ta coi như là mở rộng tâm mắt."

"Cho nên ngươi có trả nổi giá không?"

Đối mặt với ánh mắt thách thức của Trương Chấn, Trần Trường Sinh thản nhiên cười nói: "Tiểu tử, không cần dùng ánh mắt hạn hẹp của ngươi để đánh giá ta."

"Ngươi cố chấp với đại hội kiếm tu như thế, chắc là vì phần thưởng của đại hội kiếm tu.

"Trong ba hạng đâu của đại hội kiếm tu có một thứ tên Âm Dương Đan, đan dược này có thể nghịch chuyển âm dương, có hiệu quả kỳ diệu bạch cốt sinh nhục."

"Dù là quỷ tu ăn viên đan dược này vào, cũng có thể trong nháy mắt thoát thai hoán cốt, chết mà sống lại." "Đây là thánh dược chữa thương tốt nhất Bát Hoang Cửu Vực, mục đích của ngươi hăn là nó."

Nghe Trần Trường Sinh nói xong, Trương Chấn gật đầu nói: "Không sai, mục đích của ta chính là nó, có Âm Dương Đan ta mới có thể sống sót” "Cho nên cái giá này ngươi không trả nổi."

"Bộp!"

Một viên đan dược có hai màu trắng đen bị Trần Trường Sinh ném lên bàn, mùi thuốc xông vào mũi làm cho Trương Chấn nhất thời chấn động tinh thần.

"Tiểu tử, đã sớm nói với ngươi rồi, không nên dùng ánh mắt hạn hẹp của ngươi để đánh giá ta.

"Mặt khác ngươi quá để mắt Am Dương Đan, cũng quá xem thường chính ngươi rồi" "Tình huống hiện tại của ngươi, Âm Dương Đan nhiều nhất chỉ có thể giảm bớt triệu chứng, muốn trị tận gốc đó chính là chuyện viển vông." "Không tin, ngươi ăn một viên thử xem."

Nhìn đan dược trên bàn, lại nhìn Trần Trường Sinh một chút, Trương Chấn lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?" "Âm Dương Đan là trọng bảo của Thiên Đình, chỉ có một viên, sao đan dược này lại ở chỗ của ngươi."

"Ếch ngồi đáy giếng, sao có thể biết được sự rộng lớn của thế giới.

"Thật ra Thiên Đình có hai viên Âm Dương Đan, một viên trong đó đã bị Thiên Đình dùng, nếu không sao Thiên Đình lại biết được dược hiệu cụ thể."

"Còn một viên thì được coi là phần thưởng của đại hội kiếm tu.

"Về phần viên thuốc trong tay ta làm sao có được, ngươi không cần biết."

"Đan dược ở nøay trước mặt, ngươi có dám ăn hay không?" Nghe Trần Trường Sinh nói, Trương Chấn do dự một chút, sau đó cầm lấy đan dược trên bản.

"Ức!" Trương Chấn không chút do dự nuốt đan dược vào, hai màu đen trắng không ngừng biến hóa ở trên người hăn.

Mà Trần Trường Sinh thì chống cằm, trên mặt lộ ý cười nhìn phản ứng của Trương Chấn. Một khắc đồng hồ sau, Trương Chấn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

Đồng thời, vẻ thất vọng trên mặt hắn không thể nào kiểm chế được.

Bởi vì tình huống đúng như Trần Trường Sinh nói, Âm Dương Đan chỉ có thể làm dịu triệu chứng của hắn.

Nghĩ đến đây, Trương Chấn nhìn về phía Trần Trường Sinh nói: "Cho nên ngươi có biện pháp cứu ta không?" "Khó lắm!"

"Tình huống này của ngươi, ta nhìn cũng rất đau đầu.

"Bất kể là đưa ngươi vào Luân Hồi, hay là cho ngươi ăn thiên tài địa bảo có thể thoát thai hoán cốt, những thứ này cũng không thể trị tận gốc triệu chứng của ngươi."

“Fa đã từng chữa khỏi cho hai người như ngươi, nhưng tình hình của họ không phức tạp như vậy.

Nghe nói như thế, Trương Chấn mím môi nói: "Nếu không cứu được mạng của ta, vậy ngươi cảm thấy những thứ khác ta sẽ quan tâm sao?" "Chuyện này cũng không nhất định, ta tuy tạm thời không cứu được ngươi, nhưng ta có thể giúp ngươi kéo dài tính mạng.

"Bởi vì trong tay ta có thứ tốt hơn Âm Dương Đan, ngoài ra ta còn biết một vài thứ có thể trị liệu bệnh trạng của ngươi." "Nghe cho kỹ, là trị liệu mà không phải là hóa giải, về phần có thể đạt tới trình độ nào, còn tùy thuộc vào tình trạng cụ thể”

"Cho nên cái giá tiền này, có đủ mời được ngươi hay không?"

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trần Trường Sinh, Trương Chấn thản nhiên nói: "Ngươi cần ta giúp ngươi giết ai?" Đối mặt với câu hỏi của Trương Chấn, Trần Trường Sinh chép miệng nói: "Ngươi cần phải giết rất nhiều người, cụ thể muốn giết ai ta còn chưa nghĩ ra, tạm thời không có ý định nói cho ngươi." "Như vậy đi, ta thiết lập cho ngươi một tiêu chuẩn, đỡ cho ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi.

"Ngươi giúp ta giết một người, ta cho ngươi điểm tích lũy tương ứng, øgom đủ mười vạn điểm tích lũy, ta sẽ dùng hết sở học cả đời cứu tính mạng ngươi." "Gom đủ năm vạn điểm tích lũy, ta cho ngươi biết phương pháp trị liệu bệnh trạng của nØươi.

"Một vạn điểm tích lũy, ngươi có thể đến chỗ ta đổi lấy đồ vật kéo dài tính mạng, vụ mua bán này thế nào?"

Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Trương Chấn suy tư một chút, nói: "Tiêu chuẩn đánh giá điểm tích lũy của giết một người là định như thế nào."

"Căn cứ vào bối cảnh, thực lực, thiên phú của đối phương để quyết định"
Bình Luận (0)
Comment