Chương 952: tâm trạng tốt
Chương 952: tâm trạng tốtChương 952: tâm trạng tốt
Không để ý tới ánh mắt u oán của Kiếm Phi, Trần Trường Sinh nói: "Ta không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, trên đại hội chúc thọ ba ngày sau, các ngươi nhất định phải đoạt được vị trí quán quân” "Quán quân có tư cách yêu cầu Vạn Thú Tông một kiện bảo vật, đến lúc đó các ngươi phải yêu câu Lôi Cổ Úng Kim Chùy của Vạn Thú Tông" Nghe vậy, Mã Linh Nhi hiếu kỳ nói: "Tiên sinh, Lôi Cổ Úng Kim Chùy này rất quan trọng sao?"
"Lôi Cổ Úng Kim Chùy là một kiện pháp bảo uy lực vô tận, quan trọng nhất là, cán chùy của Lôi Cổ Úng Kim Chùy, là xương đùi của ta."
Mọi người: ".."
Ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi. "Tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đánh bại Diệp Hùng, lấy xương đùi của ngươi về cho ngươi."
Từ Diêu nắm chặt nắm tay phải, tràn đầy tự tin nói một câu.
Thấy thế, Trần Trường Sinh khinh thường cười nói: "Đánh bại Diệp Hùng?"
"Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, Vĩnh Niên, ngươi hãy nói cho nàng biết, để nàng biết chân tướng tàn khốc cỡ nào."
Nghe được Trân Trường Sinh lên tiếng, Giang Vĩnh Niên xấu hổ cười nói: "Diệp Hùng là nhánh cuối cùng của Vạn Thú Tông”
"Thực lực và thiên phú của hắn đều xếp hạng chót trong thế hệ trẻ tuổi của Vạn Thú Tông.
"Nghe đồn, đệ nhất thiên kiêu Vạn Thú Tông song tu song hệ thống, mười năm trước đã chạm đến ngưỡng cửa Địa Tiên cảnh”
Mọi người: ".." Như vậy còn đánh cái lông øì, người có cảnh giới cao nhất trong chúng ta mới chỉ là Hoán Cốt cảnh thôi.
Lời Giang Vĩnh Niên nói khiến mọi người nhướng mày, Từ Diêu càng là oán giận nói: "Tiên sinh, để chúng ta đi khiêu chiến thiên kiêu khởi điểm Địa Tiên cảnh, chuyện này cũng quá khó khăn đi" "Nếu ngài có tuyệt chiêu øì, nhanh chóng nói cho chúng ta biết đi"
Nghe được lời của Từ Diêu, Trần Trường Sinh giang hai tay, cười nói: "Xin lỗi, ta thật sự không có cách nào." “Thực lực của những lão gia hỏa Vạn Thú Tông kia một người so với một người còn mạnh hơn, đại hội chúc thọ ba ngày sau, ta chẳng những không thể ra tay, hơn nữa còn phải tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại.
"Nếu ta bại lộ, các ngươi sẽ không phải đối mặt với một hai thiên kiêu đơn giản như vậy.
"Đương nhiên, ta vô cùng tin tưởng các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì các ngươi là thiên tài."
“Thiên tài thường thường có thể làm những điều mà người thường không thể."
Nói xong, Trần Trường Sinh chắp tay sau lưng lững thững rỜi đi.
"Đúng rồi" Trần Trường Sinh dừng bước, nghiêng đầu nói: "I[rước kia Thanh Dương Tông chỉ là tông môn phụ thuộc, cho nên không có quá nhiều lực chú ý-"
"Hiện tại đột nhiên toát ra hai Thiên Hồn phẩm chất cao một vàng một đỏ, sự chú ý của Vạn Thú Thành sẽ tập trung vào các ngươi, các ngươi phải cẩn thận!"
Dứt lời, Trần Trường Sinh biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, chỉ để lại mọi người hai mặt nhìn nhau đứng tại chỗ.
"Phù - " Chậm rãi thở ra một hơi, Mã Linh Nhi mở miệng nói: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chúng ta không thể tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào tiên sinh” "Tối nay mọi người về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai là lúc bão tố đến”
Nghe xong, mọi người lại nói chuyện với nhau vài câu, sau đó liên tự tìm một gian phòng trống nghỉ ngơi. ...
Ban đêm. "Là la _
Trần Trường Sinh ngôi trên nóc nhà ngâm nøa điệu hát dân gian không biết tên, tay phải vỗ đùi theo tiết tấu. Thoạt nhìn, có vài phần bộ dáng nhàn nhã tự tại.
"Hình như tâm trạng của tiên sinh rất tốt"
"Tâm tình của ta đương nhiên tốt, bởi vì tâm tình không tốt dễ phạm sai lầm, ta không dám tâm tình không tốt" "Ngồi đi" Trần Trường Sinh dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Hữu ngồi xuống.
Thấy thế, Tô Hữu mỉm cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Trường Sinh.
"Làm sao, sợ những khó khăn sắp tới à?"
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Tô Hữu cười lắc đầu nói: "Ta mặc dù không dám nói thấy chết không sờn, nhưng cũng có tín niệm dù thiên quân vạn mã ta vẫn tiến lên”
"Nếu như sợ khó khăn, ta đã không đến Tứ Phương Đại Lục cùng với tiên sinh rồi."
"Đêm nay đến tìm tiên sinh, chỉ là muốn hỏi một vấn đề." "Ngươi nói đi."
"Tiên sinh, ta rốt cuộc là Tô Hữu hay là Bút lão?"
Đối mặt với vấn đề này, Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm Tô Hữu một hồi, nói: "Vấn đề này ta không trả lời được." "Vì sao?"
"Ta đưa rất nhiều người vào Luân Hồi, mục đích chính là để bọn họ sống thêm một đời: "Nhưng ý tưởng là ý tưởng, hiện thực là hiện thực, ta không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của hiện thực” "Ngươi rốt cuộc là ai, chỉ có chính ngươi có thể quyết định”
"Nhưng mà...
"Không có nhưng nhị øì hết. Trần Trường Sinh ngắt lời Tô Hữu, nói: "Có những lúc, sáng tạo không có nghĩa là phải tạo ra một thứ hoàn toàn mới." "Cho dù là hệ thống Khổ Hải danh tiếng vang xa hiện nay, lúc trước ở thời điểm sáng tạo cũng tham khảo rất nhiều thứ"
"Khi nào ngươi hiểu được những vấn đề này, ngươi liền biết mình là ai."