Một vùng hoang giao dã ngoại.
Lý Mạn Thanh tay cầm mấy thanh phi đao, hiện đang chơi cờ với phụ thân mình, Tiểu Lý Phi Đao chân chính - Lý Tầm Hoan.
"Nhi tử, ngươi thật sự muốn học chiêu đó sao?" Lý Tầm Hoan nhìn nhi tử mình, hỏi.
"Phụ thân, thời gian không còn nhiều nữa, ta không còn lựa chọn nào khác!" Lý Mạn Thanh nói.
Chuyến đi tới Giang Nam lần này đã khiến hắn ta gặp phải đả kích cực lớn, cũng tác động cực lớn đến hắn ta, khiến hắn ta hiểu rõ, mình không phải tối cường thiên kiêu, có rất nhiều người có thể đánh bại mình.
Linh khí triều tịch sắp đến, sợ rằng sẽ lại có một nhóm thiên kiêu cường đại nữa xuất hiện.
Còn cả những thiên kiêu hàng lâm từ dị thế, hắn ta không muốn tụt lại phía sau.
"Tốt lắm, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta sẽ dạy ngươi chiêu thức cuối cùng của Tiểu Lý Phi Đao. Đao này nhất định phải cảm ngộ trong sinh tử, hy vọng ngươi có thể ngộ ra được!"
"Tới đi phụ thân, ta đã sớm chuẩn bị!"
Trên hai đỉnh núi cao có hai kiếm khách đối mặt nhau, một người hắc y nghiêm túc, một bạch y phiêu phiêu, đó chính là La Thiên Quân và sư phụ của hắn ta - Tây Môn Xuy Tuyết.
"Sư phụ, rút kiếm đi!" La Thiên Quân nói.
"Ngươi nên tìm Diệp Cô Thành, hẳn Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn ta có thể tạo áp lực cho ngươi!" Tây Môn Xuy Tuyết nói.
"Chỉ cần sư phụ gây áp lực cho ta là đủ!" La Thiên Quân trả lời.
Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết mới vừa nhấc lên, một đạo hàn quang lạnh thấu xương đã phát ra.
"Ta xuất kiếm, vừa phân cao thấp lại phân sinh tử!"
Ánh mắt La Thiên Quân tràn đầy nóng bỏng: "Vậy thì tới đi!"
Mặt khác, sau khi Chiến Đấu Cuồng Nhân Đoạn Sơn Hà trở lại học viện, bèn trực tiếp rời thành khiêu chiến yêu quái, mấy ngày liền cũng không trở lại học viện.
Hiệu Lực Thiên Quân Triệu Bắc Lưu cũng không ngừng đi tìm tài nguyên, tăng độ phong phú cho triệu hoán thú của mình.
Còn cả Doberman từng là thiên kiêu đỉnh cấp.
Sau khi bị Lâm Bắc Phàm đoạt mất ma bình, cả người hắn ta như thất hồn lạc phách, mất hết chí tiến thủ, dù cho trở về học viện cũng chỉ cả ngày mua say, tất cả mọi người nhìn thấy đều thất vọng không thôi, thầm nói lại một thiên kiêu vẫn lạc.
Lúc này, một thiếu niên như ánh mặt trời xuất hiện trước mặt hắn ta, nở nụ cười như ánh nắng, dùng giọng dụ hoặc nói: "Doberman, ngươi muốn báo thù không? Có muốn giết chết Dạ Ma không? Ngươi muốn đoạt lại ma bình của mình không?"
"Ngươi... Ngươi là ai? Chuyện của ta thì liên quan gì đến ngươi?" Doberman đang say khướt nói.
Ngươi có thể gọi ta là Quang Minh, là người có thể đưa ngươi thoát khỏi bóng tối, đi về phía mặt trời!" Thiếu niên kia vẫn mỉm cười.
...
Thời gian bất tri bất giác đã qua nửa tháng, cách ngày mà An Khả Hân nói càng lúc càng gần.
Lâm Bắc Phàm thu công, nhìn về phía Vô Tự Thiên Thư.
Minh Ngộ Vạn Lý (52%)
Thông Hiểu Vạn Tượng (5.4%)
Dung Nạp Vạn Pháp (chưa mở khóa)
Chưởng Ác Vạn Biến (chưa mở khóa)
So với lần trước mới đi ra từ Hải Thị Thận Lâu, Lâm Bắc Phàm lại lĩnh ngộ hơn 600 loại phù văn, trên phương diện hiện tượng hắn lĩnh ngộ hơn 200 loại, đã có thể tính là tiến bộ vô cùng to lớn.
Còn cả cường độ thân thể của hắn cũng được cường hóa đến Siêu Phàm cửu giai viên mãn.
Nguyên khí lại càng tinh thuần thêm một bước, có thể dung nạp hơn ức vạn linh tệ.
Điều đó có nghĩa thân thể hắn chứa được 4000 siêu cấp linh phù, chuyển đổi thành cửu giai linh phù là 40 vạn tấm.
Thực lực hiện tại của Lâm Bắc Phàm đã tăng gấp bội so với nửa tháng trước.
Thực lực hiện tại của hắn đã nằm giữa Siêu Phàm cửu giai và Thiên Nhân cảnh giới, toàn lực bùng nổ có thể đánh ngang tay với cao thủ Thiên Nhân mà không rơi vào thế hạ phong. Nhưng nếu so với Yêu Vương cùng cấp lại kém sắc rất nhiều.
Muốn trách chỉ có thể trách thiên phú của Yêu Vương quá mạnh mẽ.
"Đến giờ ăn cơm rồi!"
Bây giờ đã 12 giờ đêm, Lâm Bắc Phàm đẩy cửa đi về phía Thanh Bạch Nhân Gia đối diện. Ngay lúc hắn đẩy nhẹ cửa ra, thịt yêu quái cũng được nấu xong, mùi thơm nức mũi bay tới.
"Ngươi đến rồi?"
"Ta đến rồi!"
Lâm Bắc Phàm không chút khách khí ngồi lên chiếc ghế hắn thường ngồi, cầm bát đũa lên, bắt đầu động thủ động khẩu.
Bạch Thanh Thanh cũng thế. Đã qua nhiều ngày như vậy, hai người đã có sự ăn ý nhất định.
Vốn dĩ cả hai còn định vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nhưng nghĩ đến mấy ngày nữa Yêu Vương sẽ tới, không biết nơi này có còn tồn tại được nữa không, mọi người có còn ở đây không, bầu không khí trên bàn cơm trở nên có chút ngột ngạt.
Đột nhiên Bạch Thanh Thanh buông chén đũa xuống, nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Nhớ khi đó chúng ta vì mấy con cửu giai yêu thú mà kết duyên, sau đó lại hẹn nhau ban đêm cùng ăn thịt yêu thú, cuộc sống bình bình đạm đạm, ta còn cho rằng cuộc sống sẽ tiếp diễn như thế mãi. Nhưng Yêu Vương sắp đến, ta không biết sau này thời gian như vậy có còn không?"
"Ta cũng hy vọng có thể mãi thế này, nhưng Yêu Vương đến, không phải ai cũng may mắn tránh được..." Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy, Yêu Vương cường đại khủng bố như thế, là đại danh từ ám chỉ sự hủy diệt, nó đến sẽ chỉ hiến tất cả mọi thứ bị phá hủy, không ai có thể ngăn cản. Đến lúc đó, chúng ta có còn sống hay không cũng không biết được..." Bạch Thanh Thanh lẩm bẩm.
Xuyên qua đã nhiều ngày như vậy, ở thế giới này, nàng vẫn luôn sống một mình, không thể nhìn thấu tương lai, may mà có hắn mỗi đêm bầu bạn, khiến nàng không cảm thấy lạnh lẽo trong thế giới nguy hiểm này...
Nàng rất hưởng thụ thời gian ở chung với hắn!
Rất hy vọng có thể tiếp tục như vậy!
Nhưng Yêu Vương sắp đến, rất có thể tất cả điều này đều sẽ thành quá khứ.
Nàng cũng không dám chắc Thanh Bạch Nhân Gia này của mình có thể chịu nổi sự xâm nhập của Yêu Vương. Hệ thống không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
...
Nàng không muốn mang theo tiếc nuối rời đi, không muốn làm một con quỷ hồ đồ.
Vì thế nàng cố lấy dũng khí: "Lâm Bắc Phàm, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải thành thật trả lời, không được lừa dối ta!"
"Nghiêm túc vậy sao?" Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, buông chén đũa: "Ngươi hỏi đi, nhất định ta sẽ trả lời nghiêm túc!"
"Ta muốn biết, ta muốn biết..." Bạch Thanh Thanh lại cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói:
"Ngươi có từng thích ta không? Nhất định phải trả lời thành thật, cho dù chỉ thích một chút cũng được!"
Sau đó nàng căng thẳng nhìn Lâm Bắc Phàm, sợ hắn nói ra câu trả lời khiến người đau lòng.
Lâm Bắc Phàm có chút ngẩn ra, đây là hắn lại được tỏ tình sao?
Hắn đươc Bạch Thanh Thanh tỏ tình?
Vì sao Bạch Thanh Thanh lại thích hắn?
Vì sao lòng hắn lại có chút mừng thầm…
Cảm giác có chút có lỗi với Lâm Vi Vi nha!
Ta nên ba ngàn dòng nước, chỉ múc một gầu, hay là toàn bộ ăn sạch, ai đến cũng không cự tuyệt?
Quan trọng nhất là, giờ ta phải trả lời nàng thế nào đây?
Rốt cuộc ta có thích nàng hay không?
Bạch Thanh Thanh vỗ bàn, đứng bật dậy: "Lâm Bắc Phàm, ngươi ngẩn cái gì mà ngẩn, mau trả lời cho ta, như vậy ta có chết ngay lập tức cũng không hối tiếc!"
"Câu trả lời của ta là..." Lâm Bắc Phàm đột ngột xông lại, dưới ánh mắt khiếp sợ của Bạch Thanh Thanh, hắn ôm chặt lấy nàng.
"Ta không biết ta có thích ngươi hay không, nhưng ta hy vọng ngươi có thể nấu cơm cho ta cả đời!"