Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 101 - Chương 101. Lâm Vi Vi: Ta Đã Sớm Phát Hiện!

Chương 101. Lâm Vi Vi: Ta đã sớm phát hiện! Chương 101. Lâm Vi Vi: Ta đã sớm phát hiện!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Bạch Thanh Thanh đỏ mặt, dũng khí ban nãy đã không cánh mà bay, chỉ còn lại sự ngượng ngùng.

Nàng lí nhí: "Ngươi buông ra trước đi, ôm ôm ấp ấp thế này còn ra thể thống gì nữa?"

"Ta không buông! Chính nàng bảo ta cho ngươi câu trả lời, ta đã dùng hành động bày tỏ, sao nàng có thể đổi ý?" Lâm Bắc Phàm thẳng thắn nói, càng ôm chặt hơn.

Thân thể mềm mại còn tỏa hương thơm thoang thoảng, khi ôm thoải mái vô cùng.

Bạch Thanh Thanh lí nhí: "Nhưng ta sắp không thở nổi nữa rồi..."

Lâm Bắc Phàm lập tức buông nàng ra, đợi nàng thở hổn hển xong lại một lần nữa ôm chặt lấy nàng, nói: "Ta cho nàng thời gian thở rồi, bây giờ nàng không thể từ chối ta nữa!"

"Chàng đúng là một tên vô lại!" Bạch Thanh Thanh liếc hắn.

Nàng không nói gì nữa, cứ chôn đầu nhỏ vào lòng Lâm Bắc Phàm, vờ hờn giận.

Ba phút sau nàng lại đẩy mạnh hắn ra, hoang mang hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc: "Được rồi, ta đã biết đáp án, trước kia chúng ta sống chung thế nào thì bây giờ cứ tiếp tục như vậy, chẳng qua chỉ là bằng hữu bình thường. Chàng không được phép có suy nghĩ không an phận với ta, càng không được táy máy tay chân, hiểu chưa?"

Lâm Bắc Phàm khiếp sợ: "Thanh Thanh, sao nàng có thể tuyệt tình như vậy! Nàng vừa mới ôm ta, quay người đã bội tình bạc nghĩa?"

"Chàng nói bậy bạ gì đấy?" Bạch Thanh Thanh tỏ vẻ giận dữ, đảo mắt đã lại ảm đạm:

"Chỉ là ta... Chỉ là ta không muốn làm chuyện có lỗi với Lâm Vi Vi, nàng mới là người xứng đôi với chàng. Ban nãy được chàng ôm một lúc, ta đã đủ mãn nguyện..."

Ngay lúc này, bỗng có một bóng người vọt vào: "Bạch tỷ tỷ, nếu ta cũng hy vọng tỷ có thể gả cho Tiểu Phàm ca thì sao?"

"Vi Vi?" Cả hai người đều giật mình đồng thanh.

Không ngờ Lâm Vi Vi đã thấy hết chuyện nãy giờ.

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lẫn Bạch Thanh Thanh đều lúng túng, có cảm giác bị bắt gian tại trận.

Lâm Vi Vi hơi nghiêng đầu nhỏ, đắc ý nói: "Đừng tưởng ta không thấy hai người chàng có tình, thiếp hữu ý. Là vì ta chen giữa nên hai người mới không thuận lợi!"

"Vi Vi, ta... thật xin lỗi!" Bạch Thanh Thanh xấu hổ nói: "Đều là lỗi của ta, ta không phải nữ nhân tốt, phá hư tình cảm của hai ngươi! Mai ta sẽ rời khỏi Giang Nam ngay, vĩnh viễn không quấy rầy các ngươi nữa!"

Lâm Vi Vi vội vã nói: "Bạch tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy, tự nhiên lại đòi rời đi? Ta hy vọng tỷ có thể ở lại, cùng ta chăm sóc Tiểu Phàm ca, hắn ngày càng lười biếng, cần được dạy dỗ!"

"Nhưng Vi Vi, sao ngươi..." Bạch Thanh Thanh có hơi khó xử, thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Vi Vi.

Mình đã đoạt lão công của nàng, kết quả nàng còn muốn mình lưu lại, hai nữ nhân chung một chồng, thế là thế nào?

Lâm Bắc Phàm cũng mở miệng: "Vi Vi..."

"Chàng im miệng đi, nữ nhân chúng ta nói chuyện, đến phiên chàng chen vào sao?" Lâm Vi Vi giận dữ nói.

Lâm Bắc Phàm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hắn cảm thấy đây mới là bộ mặt thật của Vi Vi.

"Bạch tỷ tỷ, chúng ta vào trong nhà rồi nói!" Lâm Vi Vi lộ vẻ vui vẻ, thế nhưng khi quay đầu nhìn tới Lâm Bắc Phàm, nàng lại hung hăng: "Đây là chuyện của ta và Bạch tỷ tỷ, không cho phép chàng đi vào, càng không được nghe lén, có biết không?"

Lâm Bắc Phàm vô tội gật đầu.

Sau đó hai nữ hài cùng đi vào nhà, khóa cửa lại thật chặt, còn mở kết giới, cẩn thận vô cùng.

"Vi Vi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta, sao phải tránh Lâm Bắc Phàm?" Hiện tại Bạch Thanh Thanh thật sự không nghĩ ra nổi, đầu óc nàng rất mơ hồ.

Lâm Vi Vi khẽ thở dài: "Bạch tỷ tỷ, nếu An Khả Hân không đoán sai thì mấy ngày nữa Yêu Vương sẽ đến. Nếu chúng ta không cản được, ta hy vọng tỷ có thể đưa Tiểu Phàm ca cao chạy xa bay, tránh đi càng xa càng tốt!"

Bạch Thanh Thanh hoảng sợ: "Vi Vi, sao ngươi phải giao phó Lâm Bắc Phàm cho ta, mà không phải chính ngươi tự bảo vệ? Chẳng lẽ ngươi không đi cùng, rốt cuộc ngươi muốn gì?'

Bạch Thanh Thanh cứ hỏi mấy vấn đề liên tục, vấn đề nào cũng chạm đến mấu chốt.

Lâm Vi Vi lộ ra vẻ vui vẻ, chẳng qua trong vui vẻ lại đầy khổ sở: "Đây là nhà của ta, gia gia ta ở đây, bằng hữu của ta cũng đều ở đây, vậy nên ta chọn ở lại chống đỡ Yêu Vương, sống chết với học viện! Sau khi ta biết tin, ta đã quyết định làm như thế! Nhưng ta luôn không an tâm về Tiểu Phàm ca, ta hy vọng hắn có thể sống sót..."

"Nhưng không có ngươi, hắn sẽ thống khổ vô cùng..." Bạch Thanh Thanh nói.

"Ta biết!" Lâm Vi Vi kích động nắm chặt tay Bạch Thanh Thanh: "Vậy nên ta hy vọng Bạch tỷ có thể chăm sóc hắn, khuyên giải hắn thay ta, có lẽ theo thời gian, hắn sẽ dần quên ta đi, cũng không khó quên như vậy đâu. Hiện tại ta vẫn chưa tìm thấy ai thích hợp, chỉ có Bạch tỷ tỷ là phù hợp nhất, tỷ hãy giúp ta chăm sóc Tiểu Phàm ca, xin tỷ!"

Bạch Thanh Thanh im lặng một lát mới nghiêm túc nói: "Vi Vi, ngươi thật vĩ đại, ta đáp ứng ngươi!"

Ở nơi này, Bạch Thanh Thanh nàng không quen thuộc, tới thế giới này đã vài tháng, nhưng gần như nàng chỉ ở yên trong Thanh Bạch Nhân Gia, vì vậy nàng cũng không có cảm tình sâu đậm với nơi này như Lâm Vi Vi.

Nếu chuyện nghiêm trọng như vậy, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà rời khỏi Giang Nam, đưa Lâm Bắc Phàm bỏ trốn.

Lâm Vi Vi lộ ra nụ cười vui vẻ: "Bạch tỷ tỷ, cảm ơn tỷ!"

Bạch Thanh Thanh mỉm cười xoa đầu nhỏ của Lâm Vi Vi, nói: "Không có nữ nhân nào hào phóng đến mức chia sẻ nam nhân của mình với người khác, ta cũng không làm được, ngươi là người đặc biệt nhất ta từng biết!"

"Nếu có thể lựa chọn, ai lại sẵn lòng?"

Lâm Vi Vi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Gần đây ta hay gặp ác mộng, thường xuyên mơ thấy ba tháng trước yêu thú vây thành, Tiểu Phàm ca của ta chạy không kịp nên bị yêu thú ăn mất... Cảnh đó rất chân thật, còn xảy ra ngay trước mặt ta, ta rất sợ mất đi Tiểu Phàm ca!"

Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng ôm Lâm Vi Vi, dịu dàng an ủi: "Không nên suy nghĩ bậy bạ, tất cả những chuyện đó đều qua rồi. Tiểu Phàm ca của ngươi không sao cả, ngươi còn trở thành Nguyệt Quang Nữ Thần cứu thoát học viện và cả Giang Nam..."

Nhưng Lâm Vi Vi vẫn hoảng sợ như cũ: "Ta rất sợ mất đi Tiểu Phàm ca... Vậy nên lúc đó ta đã lập lời thề: Chỉ cần Tiểu Phàm ca có thể trở lại, trở lại bên cạnh ta, muốn ta làm gì cũng được!"

"Bây giờ Yêu Vương đến, ta sợ lịch sử lại tái diễn lần nữa!"

Bạch Thanh Thanh đau lòng an ủi: "Tất cả đã qua rồi, đã qua thật rồi..."

Bình Luận (0)
Comment