Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lâm Bắc Phàm ở bên ngoài chỉ có thể lo lắng suông, cứ đi tới đi lui không biết phải làm sao.
Cho dù bên cạnh là thịt yêu quái thơm nức, hắn cũng không có tâm trạng nuốt trôi.
Ước chừng một giờ sau, hai nàng mới tay trong tay đi ra, vô cùng thân mật.
Thấy ánh mắt Lâm Vi Vi hồng hồng, rõ là đã khóc.
Lâm Bắc Phàm: "Thanh Thanh, rốt cuộc nàng đã làm gì Lâm Vi Vi của ta? Có phải nàng muốn cướp lão công của nàng ấy nên mới hại nàng ấy thương tâm khổ sở không? Ta nói cho nàng biết, Thanh Thanh, nàng chỉ có thể lấy được một nửa của ta thôi, nửa kia vĩnh viễn thuộc về Vi Vi, nàng hãy bỏ suy nghĩ đó đi!"
Lâm Vi Vi giận dữ: "Tiểu Phàm ca, ca đang nói bậy bạ gì vậy? Từ nay về sau, Bạch tỷ tỷ chính là tỷ muội tốt của ta, chúng ta sẽ cùng nhau quản chặt chàng, sau này chàng phải đối tốt với tỷ ấy như với ta vậy!"
Bạch Thanh Thanh nổi giận: "Lâm Bắc Phàm tên khốn kiếp này! Trừ Vi Vi ra, còn ai quan tâm chàng được như vậy? Hôm nay chàng lo rửa chén đũa đi, không sạch thì không được về!"
Lâm Bắc Phàm run lẩy bẩy.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhiều thêm một nữ nhân, mình trở nên không còn quyền lực gì nữa.
Sau đó ba người vừa nói vừa cười, ăn một bữa thịt yêu quái, vui vẻ như một gia đình thật sự.
Lâm Bắc Phàm nhìn Lâm Vi Vi một chút, sau đó lại liếc sang Bạch Thanh Thanh, thật không hiểu nổi hai người này. Rõ là tình địch, vậy mà nhìn còn thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt, còn mình lại biến thành người thừa.
Lâm Vi Vi đột ngột nói: "Tiểu Phàm ca, muội đã xin sư phụ cho nghỉ, mấy ngày tới muội sẽ đến chăm sóc ca."
Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt, sau đó cười gật đầu.
Mấy ngày nay Lâm Bắc Phàm và Lâm Vi Vi cứ như về lại thời gian cũ, vô âu vô lo.
Hai người dính sát nhau cả ngày, thậm chí Lâm Vi Vi còn đặc biệt chủ động, đáp ứng tất cả yêu cầu của Lâm Bắc Phàm, khiến hắn quyến luyến không thôi, sung sướng muốn chết.
Nhưng dù thế Lâm Bắc Phàm vẫn không tự hạ thấp yêu cầu với chính mình.
Hiện tại hắn có thể nhất tâm nhị dụng, nguyên thân cảm ngộ tu luyện thiên đạo, nhanh chóng trở nên cường đại.
Thân thể thì kề cạnh Lâm Vi Vi, cả hai không liên quan tới nhau.
Mấy ngày nay tuy ngắn ngủi nhưng thực lực của Lâm Bắc Phàm lại được tăng cường thêm một bước. Về phần bản thân đã cường đại đến mức nào, ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm, không biết đạt đến mức đủ để tiêu diệt Yêu Vương chưa, nhưng muốn giết chết mười người cùng giai thì không thành vấn đề.
Mấy người khác sớm biết tin cũng bận bịu chuẩn bị.
Ví như Lâm Vi Vi đã sắp xếp xong việc phương án phòng thủ và rút lui.
Huyết Sắc Vi đã để một nhóm người trong gia tộc rời khỏi Giang Nam, giữ gìn lại chút hương khói cho gia tộc.
Tên mập mạp Kim Bất Hoán mỗi ngày tiêu xài trăm triệu linh tệ, cuối cùng tăng được thực lực đến Siêu Phàm lục giai.
Trùng sinh giả An Khả Hân bận việc tu luyện, hiện đã là cao thủ Siêu Phàm cảnh giới.
Bạch Thanh Thanh vẫn kinh doanh, tối tối lại cùng Lâm Bắc Phàm và Lâm Vi Vi ăn thịt yêu quái, nhưng thái độ của nàng với Lâm Bắc Phàm có khác trước, trở nên ngày càng dữ dằn, có kiểu thiên hướng sư tử Hà Đông.
Mọi người đều đang cố gắng.
Cùng lúc đó, linh khí xung quanh càng ngày càng cuồng bạo, không gian càng ngày càng suy yếu.
Có lúc một cao thủ Siêu Phàm tùy tiện đánh một quyền cũng có thể khiến không gian vỡ tan tành, tạo ra hố đen.
Tất cả những thứ này đều biểu thị gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Đến ngày mà An Khả Hân nói, một tiếng rống to rõ truyền từ xa xa tới.
Sau đó mọi người cảm thấy như đất rung núi chuyển, trời như muốn sụp.
Đứng trên tường thành cao cao nhìn về phía tây, mọi người như thấy một ngọn núi lớn đang lao tới, trừ ngọn núi kia, còn có rất nhiều điểm đen ùn ùn kéo tới, che khuất bầu trời.
Đám cao thủ hàng đầu Giang Nam như Giang Trường Thanh, Dạ Cô Thành, Tây Môn Xuy Tuyết… đứng đó, nhìn về xa xa với ánh mắt ngưng trọng.
"Vi Vi nói đúng, Yêu Vương... Tới!"
"A Huy, phải xem ngươi rồi!" Lý Tầm Hoan gật đầu với thanh niên đứng cạnh.
"Xem ta đây!" Thanh niên tên A Huy đứng dậy làm phép, trước mặt hắn ta lập tức hiện ra mấy màn ảnh lớn.
Trong màn ảnh xuất hiện một con yêu thú vô cùng to lớn, thân thể khổng lồ đến mức có thể gánh cả nhật nguyệt. Nhìn nó có vẻ giống một con nhím, nhưng tàn bạo hơn nhím nhiều, cả người đầy gai, tỏa ra hàn quang khủng khiếp.
Xung quanh con yêu thú này còn xuất hiện vô số yêu thú lớn nhỏ, nhiều không kể xiết, trông như một bầy châu chấu.
Trong đó có mười hai con có khí thế không kém gì đám người Giang Trường Thanh ở đây.
"Đó là Kiếm Xỉ Yêu Vương, nó vẫn luôn sống trong Đại Hạp cốc cách Giang Nam hai trăm nghìn km về phía tây. Nó lấy kim loại làm thức ăn, toàn thân trên dưới mọc đầy gai nhọn, cứng rắn không gãy, là thứ vũ khí sắc bén nhất! Ngoài ra nó còn có thiên phú kỹ năng Sóng Siêu m, gây ra tổn thương to lớn cho tinh thần lẫn linh hồn nhân loại! Nó đã từng tiêu diệt một tòa thành 5000 vạn dân! Trong số các Yêu Vương, nó tuyệt đối có thể xưng là cường giả!" Tôn Tiểu Hồng nghiêm túc nói.
Lúc ở Thiên Cơ Lâu, người của hắn ta đã thu thập thông tin về Yêu Vương này, vì thế hắn ta có thể lập tức nói ra thân phận của Yêu Vương.
Còn cả mười hai con yêu thú xung quanh, tất cả đều là đại yêu có thực lực cao cấp mạnh mẽ, là thủ hạ của con Yêu Vương đó.
Chỉ một con Yêu Vương thôi đã đủ san phẳng Giang Nam mấy chục lần, không ai cản nổi, huống hồ gì còn thêm mười hai con đỉnh cấp đại yêu?
Còn cả đám yêu thú trùng trùng điệp điệp sau lưng bọn chúng, phải ngăn cản thế nào đây?
Một cảm giác vô lực xông lên đầu.
"Có thể liên lạc với tôn giả không?" Lý Tầm Hoan vội hỏi.
Tôn giả chính là cách bọn họ gọi cao thủ Thiên Nhân cảnh giới.
Giang Trường Thanh lắc đầu cười khổ: "Đã liên lạc rồi, vốn tôn giả đang trên đường tới đây, nhưng dọc theo đường đi cũng có một tòa thành bị Yêu Vương tập kích, hắn ta đang toàn lực cứu giúp. Vậy nên tạm thời chúng ta chỉ có thể tự cứu lấy mình, cầm cự đến khi tôn giả đến kịp.
"Đây là âm mưu của yêu thú đối với nhân loại!" Diệp Cô Thành trầm giọng nói.
"Là tai kiếp lớn nhất của nhân loại trong hơn trăm năm qua!" Tôn Tiểu Hồng tiếp lời.
"Giang Nam... nguy rồi!" Tây Môn Xuy Tuyết tổng kết.
Ngay lúc này, Kiếm Xỉ Yêu Vương phát hiện một vật nhỏ bay trên trời đang dòm ngó mình.
Vì thế nó nhìn trời, phát ra một tiếng gầm, thân ảnh lại không thấy đâu nữa.
Lâm Vi Vi bay từ dưới đất lên, Giang Trường Thanh hỏi: "Vi Vi, tình huống thế nào rồi?"
"Một phần nhỏ học viên ưu tú của Giang Nam chúng ta đã được sớm được dời đi, bảo toàn hương khói, những học viên khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui, nhưng họ càng muốn ở lại sống chết với học viện. Còn dân chúng Giang Nam, ta đã sắp xếp để bọn họ rút lui tới khu vực an toàn trong lòng đất. Hy vọng... Hy vọng tất cả đều có thể sống sót."
Suốt một tháng qua, nàng đã cố gắng hết sức.
Mọi người có thể sống sót hay không, Giang Nam thành có giữ được không, chỉ đành nghe ý trời...