Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Lâm huynh, bây giờ Hạo Thiên thượng đế đã bước lên com đường tìm kiếm cổ Phật xá lợi, sự tình có chút sáng tỏ, ngươi cảm thấy tiếp theo Hạo Thiên thượng đế sẽ làm như thế nào?" Hạo Thiên thượng đế giả bộ lơ đãng hỏi.
"Ta làm sao mà đoán được? Dù sao người ta cũng là Hạo Thiên thượng đế, tâm tư khó dò, một tiên thiên thần ma nho nhỏ như ta làm sao có thể nhìn ra được? Thiên Hạo huynh, đừng khiến ta khó xử!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười, sau đó cầm lấy một chén rượu kính hắn: "Chúng ta vẫn uống rượu dùng bữa trước, không cần quan tâm chuyện của Hồng Hoang!"
Trong lòng Hạo Thiên thượng đế có chút nôn nóng, ngươi không thể không quan tâm!
Ngươi không quan tâm, trong lòng ta không nắm chắc.
Mặc dù hắn cảm thấy mình đã bước lên con đường chính xác, nhưng dù sao hắn cũng thế đơn lực bạc, sau lưng có Ma giáo theo sát, lại có Phật giáo núp trong bóng tối tính toán, đủ loại đại thần thông giả khoanh tay đứng nhìn, khiến hắn cảm thấy con đường phía trước vẫn vô cùng xa vời.
Hắn cần nhiều tin tức hơn, cần có người bày mưu tính kế cho hắn, cho hắn lòng tin kiên định.
Mà Lâm Bắc Phàm trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì những gì hắn nói trước đó đều đúng.
Hạo Thiên thượng đế cụng chén với Lâm Bắc Phàm, học đòi văn vẻ nói vài câu, sau đó cười nói: "Lâm huynh, chỉ uống rượu ăn đồ ăn không thú vị gì hết, chúng ta vẫn nên tâm sự chuyện của Hồng Hoang đi. Hiện tại cường giả trong vạn giới đang chú ý nhiều nhất tới Hồng Hoang lượng kiếp, nó không chỉ là Hồng Hoang lượng kiếp mà còn gây ảnh hưởng vô cùng to lớn đến vạn giới, bất cứ ai cũng không thể thoát được."
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, Hồng Hoang là thế giới đại thiên đỉnh cấp, chuyện xảy ra tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến bên ngoài.
Nhất là lượng kiếp, nó sẽ ảnh hưởng đến thay đổi của rất nhiều thế giới.
Ví dụ như, nếu trong trận lượng kiếp này Ma giáo do Vô Thiên phật tổ cầm đầu thắng, vậy ma đầu trong vạn giới sẽ càng ngày càng phách lối, hung hăng ngang ngược, khiến cho vạn giới rung chuyển.
Nếu như Phật giáo bại, vậy thì ma khí ma diễm sẽ tràn lan.
"Nếu Ma giáo thắng thì hậu quả khó liệu, ta tin nhân sĩ chính đạo trong vạn giới đều không muốn nhìn thấy kết cục này, cho nên tốt nhất là vẫn giữ vững nguyên trạng, Phật giáo trở về, Hạo Thiên thượng đế chấp chưởng Thiên Đình." Hạo Thiên thượng đế hỏi: "Lâm huynh, nếu như ngươi là Hạo Thiên thượng đế, tiếp theo ngươi sẽ làm thế nào?"
Vấn đề này hỏi quá rõ ràng, lại còn liên tiếp đặt câu hỏi hai lần, chứng tỏ trong lòng Hạo Thiên thượng đế đã có chút nóng nảy.
Lâm Bắc Phàm cũng không khiến hắn khó xử, nói: "Nếu như ta là Hạo Thiên thượng đế, lúc này điều đầu tiên ta làm chính là đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, đầu tiên là Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới."
"Vậy là sao?" Hạo Thiên thượng đế hỏi.
"Trước đó ta đã phân tích, là nhân vật chính của lượng kiếp lần trước, bốn sư đồ Tây Du là lựa chọn tốt nhất để đi thu thập Xá Lợi Tử, hơn nữa trước mắt bọn họ cũng đã đang tiến hành, Hạo Thiên thượng đế nên tiến một bước lung lạc Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới về phía mình, nhưng hai người này dù sao cũng là người của Phật giáo, cho nên việc đầu tiên Hạo Thiên thượng đế phải làm chính là triệt để biến bọn họ thành người của mình!"
Hạo Thiên thượng đế như có điều suy nghĩ, mời Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói.
"Đầu tiên nói đến Trư Bát Giới, hắn vốn là Thiên Bồng đại nguyên soái của Thiên Đình, quyền cao chức trọng, chỉ là về sau phạm chút sai lầm, sau đó xảy ra một loạt biến hóa cuối cùng biến thành người của Phật giáo, nhưng hắn vẫn như cá gặp nước. Người này khôn vặt hay xài mánh lới, thoạt nhìn ngờ nghệch trung thực nhưng thật ra tâm địa gian giảo, căn bản không có lập trường kiên định, chỉ biết ngả theo chiều gió, ai mạnh thì hắn liền theo người đó, dễ lung lạc nhất. Nếu như ta là Hạo Thiên thượng đế, chắc chắn ta sẽ lôi kéo hắn đầu tiên. Mặc dù Hạo Thiên thượng đế bây giờ tương đối nghèo túng, nhưng phía sau hắn là Đạo Tổ, ta tin hắn nhất định sẽ lợi dụng điểm này!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.
Hai mắt Hạo Thiên thượng đế sáng lên, tri âm!
Vẫn là Lâm huynh hiểu ta!
Trong lòng Hạo Thiên thượng đế có chút mừng thầm!
"Còn Tôn Ngộ Không kia thì sao? Tôn Ngộ Không là hầu tử sinh ra từ trong đá, vừa thối vừa cứng, tương đối ngoan cố, đầu toàn cơ bắp, không dễ nói chuyện, làm sao để lôi kéo được hắn?" Hạo Thiên thượng đế vội hỏi.
"Tôn Ngộ Không tương đối độc lập, tương đối ngoan cố, trong mắt không chứa được một hạt cát, quả thực không dễ nói chuyện. Nhưng người như vậy vô cùng trung thành, một khi đã nhận định người nào là sẽ trung thành tuyệt đối, 10 con Chân Long cũng không kéo lại được! Hơn nữa Tôn Ngộ Không vô cùng cường đại, tiềm lực to lớn, nếu có thể lôi kéo được hắn thì hơn xa 10 tên Trư Bát Giới!"
Hạo Thiên thượng đế gật đầu một cái, Tôn Ngộ Không mặc dù hay tùy hứng làm bậy, nhưng cũng không khiến người ta sinh ra ác cảm.
Ví dụ như trong lần lượng kiếp này, tất cả cao tầng Phật giáo đều chạy hết, chỉ có một mình Tôn Ngộ Không ở lại, không chỉ một mình đi tìm Xá Lợi Tử mà còn một đường trừ mạnh giúp yếu, đánh Ma giáo cứu thần tiên, công đức vô lượng.
Có thể nói thông qua lần lượng kiếp này, mọi người lại được đổi mới nhận thức về Tôn Ngộ Không.
Nếu như lượng kiếp kết thúc, chính đạo đại thắng, Tôn Ngộ Không nhất định sẽ trở thành nhân vật được hai giới Tiên Phật hoan nghênh nhất.
Nếu ta lôi kéo được hắn thì tương đương với lôi kéo được một lượng lớn môn phái tiên thần.
"Lâm huynh, phải làm thế nào mới có thể kéo được Tôn Ngộ Không lên thuyền của Hạo Thiên thượng đế?" Hạo Thiên thượng đế tràn ngập khát vọng hỏi.
"Cái này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Vậy là sao?" Hạo Thiên thượng đế hỏi.
"Mặc dù Tôn Ngộ Không là người Phật giáo, nhưng trong lòng hắn có cảm giác bài xích với Phật giáo. Hắn vốn chỉ là một hầu tử vô pháp vô thiên, đột nhiên bị Như Lai trấn áp 500 năm, ngươi nói trong lòng hắn có thể không tức giận được sao? Hắn rõ ràng là một đại yêu vương tự xưng là Tề Thiên đại thánh, lòng cao hơn trời, thế mà lại phải hộ tống một phàm nhân như Đường Tăng tới Tây Thiên thỉnh kinh, một đường chịu khổ vất vả lại bị ức hiếp, ngươi nói trong lòng hắn có thể không tức giận sao? Cho tới khi công đức viên mãn, trở thành Đấu Thắng Phật rồi hắn mới hiểu rõ chuyện Tây Du... Có thể nói, từ đầu tới đuôi hắn đều mơ mơ màng màng, bị người khác coi như khỉ đùa bỡn, ngươi nói trong lòng hắn có thể không tức giận sao?"
Hạo Thiên thượng đế gật đầu một cái, khỏi nói tới Tôn Ngộ Không, ngay cả hắn cũng không chịu được cục tức này.
Nhất là cuối cùng biết mình vẫn luôn bị thao túng, từ đầu tới đuôi chỉ là một trò hề, tất cả hành động đều bị mọi người nhìn vào trong mắt, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sụp đổ.
Hắn không tức giận là bởi vì lòng dạ đã bị mài mòn, không tức giận nổi.
Nhiều hơn là hắn không thể chống lại ngọn núi lớn Như Lai.
Nhưng chẳng lẽ trong lòng hắn không có oán khí?
"Cho nên bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Tôn Ngộ Không!" Lâm Bắc Phàm nói: "Cho dù không thể kéo làm thuộc hạ thì cũng có thể làm bằng hữu. Tôn Ngộ Không tuy hành xử quái đản, nhưng đối xử với bằng hữu không tệ lắm, vào thời khắc mấu chốt có thể không tiếc mạng sống giúp ngươi, tốt hơn đám ngụy quân tử ở Phật giáo kia!"