Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Có khả năng giúp đỡ bằng hữu không tiếc mạng sống?
Bằng hữu như vậy tìm ở đâu?
Hạo Thiên thượng đế rất cần có bằng hữu như vậy, "cầu hiền như khát nước"!
"Lâm huynh, Hạo Thiên thượng đế phải làm như thế nào mới có thể lôi kéo được Tôn Ngộ Không?" Hạo Thiên thượng đế tích cực hỏi.
"Tôn Ngộ Không thoạt nhìn tùy tiện tinh quái nhưng thật ra lại rất đơn thuần, ai đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ đối xử tốt với người đó, phải xem Hạo Thiên thượng đế có dốc lòng không."
Lâm Bắc Phàm đưa ra ví dụ: "Nói ví dụ như thường xuyên cùng xông pha chiến đấu với hầu tử, lấy được tình hữu nghị cách mạng, có việc hay không có việc gì cũng cứ khen ngợi hầu tử, hầu tử thích nhất là nghe lời tán dương, khi gặp thần tiên khác cũng nên ca ngợi hắn nhiều vào, tặng hết công lao cho hắn..."
Hạo Thiên thượng đế cau mày.
Cùng xông pha chiến đấu với Tôn Ngộ Không, không thành vấn đề.
Thường xuyên khen ngợi hầu tử, cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà tặng hết công lao cho Tôn Ngộ Không, lại là một vấn đề lớn.
Phải biết hắn làm nhiều như vậy không chỉ vì đoạt lại Thiên Đình, đè Phật môn xuống, mà còn hy vọng có thể dựng nên uy vọng cực lớn trước mặt chúng tiên, nếu như nhường công lao này cho Tôn Ngộ Không thì còn cần gì tới hắn nữa?
Đây chính là may áo cưới cho người khác.
Thế là hắn nói ra vấn đề này.
"Đây hoàn toàn không thành vấn đề!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Công lao của Hạo Thiên thượng đế không vuột mất được, mọi người đều biết người thu thập Xá Lợi Tử là Hạo Thiên thượng đế, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không có công lao, chẳng lẽ công lao của Hạo Thiên thượng đế và Trư Bát Giới lại bị gạt bỏ? Phải biết Thiên Đạo chí công, trong lòng thần tiên đều sáng tỏ, công lao của Thiên Đế không thoát đâu được. Hạo Thiên thượng đế nhường công lao ra ngược lại càng có vẻ khoan hồng độ lượng, có khí phách của Thiên Đế, càng được các thần tiên ủng hộ!"
"Bởi vậy làm như thế, Hạo Thiên thượng đế không chỉ được các thần tiên ủng hộ, mà còn lấy được hảo cảm của Tôn Ngộ Không, nhất cử lưỡng tiện! Nếu như chỉ rêu rao bản thân thôi, hiệu quả sẽ giảm đi nhiều. Ta tin Hạo Thiên thượng đế độ lượng khoan dung, anh minh thần võ nhất định sẽ làm như vậy!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Nói rất đúng, Hạo Thiên thượng đế anh minh thần võ nhất định sẽ làm như vậy." Hạo Thiên thượng đế lập tức bị thuyết phục.
"Sau đó dốc hết sức cứu thần tiên ra khỏi tay Vô Thiên."
Hạo Thiên thượng đế lại lần nữa nhíu mày: "Nhưng hiện tại bọn họ đã hắc hóa, cứu ra không chỉ không làm được gì, ngược lại còn gây thêm phiền..."
Phương pháp này không phải hắn chưa từng thử, nhưng hiệu quả không tốt.
Ví dụ như có một lần, hắn xâm nhập vào một ma quật cứu thần tiên, kết quả không ngờ tất cả bọn họ đã bị hắc hóa, công kích ngược lại hắn, hại hắn suýt chút nữa bại thua.
Từ đó về sau, hắn không đi cứu những thần tiên kia nữa, chỉ toàn tâm toàn ý tìm kiếm xá lợi.
"Cứu không được cũng phải cứu, ít nhất cũng phải tỏ thái độ, giải thích rằng Thiên Đế chưa từng vứt bỏ bọn họ, làm như vậy có thể lấy được danh vọng cực lớn! Vấn đề liên quan tới thần tiên hắc hóa có thể dùng cổ Phật xá lợi để tịnh hóa, như vậy sẽ không cứu vô ích nữa! Ngoài ra còn có thể tiến một bước, chuyên cứu những tiên thần không liên quan tới Phật môn, sau đó... !"
"Biện pháp hay!" Hạo Thiên thượng đế liên tục gật đầu.
Hắn đã có thể não bổ ra những sự việc kế tiếp rồi, tiên thần được cứu khẳng định sẽ mang ơn, đoàn kết lấy Hạo Thiên thượng đế hắn làm trung tâm lãnh đạo cách mạng, lật đổ ách thống trị của Vô Thiên, cứu vớt thế giới.
Sau đó hắn không chỉ có thể chấn chỉnh lại Thiên Đình, mà còn có thể lấy được danh vọng to lớn, tập trung quyền lực.
Về phần Phật giáo, thích đi đâu thì đi đó!
"Đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, cũng không phải chỉ là nói chơi. Muốn đối phó với Vô Thiên phải cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh mới được, càng nhiều càng tốt." Lâm Bắc Phàm nói: "Nếu như ta là Hạo Thiên thượng đế, ta sẽ lôi kéo các đại thần thông giả của Hồng Hoang..."
"Đừng nhắc tới bọn họ, một đám tham sống sợ chết gặp lượng kiếp liền chạy nhanh hơn bất cứ ai, hạng người cáo già!"
Nói đến đây, trong lòng Hạo Thiên thượng đế vẫn còn tức.
Lúc trước, khi hắn bị Vô Thiên đuổi ra khỏi Thiên Đình đã từng đi tìm những đại thần thông giả này.
Nhưng mỗi một người đều đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp hắn, thậm chí có người hắn vừa tới nhà đã đổi nhà trốn đi thật xa, tránh như tránh rắn độc, đây là chuyện người có thể làm ra sao?
Hoàn toàn không đặt Thiên Đế hắn vào mắt!
Lâm Bắc Phàm cười ha hả nói: "Hướng lợi tránh hại là bản năng của toàn bộ sinh linh, nhất là đại thần thông giả ở Hồng Hoang, bọn họ thường thấy năm tháng đổi thay, kinh qua nhiều lần lượng kiếp, đã sớm học được cách tránh xa việc không liên quan đến mình, cho nên phải để ý biện pháp, cứ trực tiếp nói với bọn họ là nếu ma đạo của Vô Thiên đại thành, hắn sẽ biến thành tồn tại ngang bằng Thánh Nhân. Đến lúc đó, trên đầu bọn họ lại có thêm một tổ tông, ngươi xem bọn họ có còn ngồi yên được không?"
"Đúng thế, tại sao ta lại không nghĩ ra?" Hạo Thiên thượng đế vỗ tay nói: "Phương pháp này thực sự rất tốt, nhất là Tử Tiêu ba ngàn khách, bọn họ tâm cao khí ngạo, không đặt người khác vào trong mắt, không thể chịu đựng nhất là trên đầu có thêm một vị đại gia, lại còn là một vị đại gia tàn bạo. Đến lúc đó không cần nhiều lời, bọn họ sẽ chủ động tới!"
Nghĩ đến những đại thần thông giả bình thường không để hắn vào trong mắt, bây giờ lại mặt dày mò tới, hắn liền vô cùng sảng khoái.
Lần này nhất định phải lên giọng, nếu không bọn họ cũng không biết ai là Thiên Đế.
"Còn có thể đoàn kết Nhân tộc thánh hiền. Lần trước Ma giáo vô cớ lấy Nhân tộc khai đao, điều này đã chọc giận tới bọn họ. Nhân tộc và Ma giáo nhất định thế bất lưỡng lập, tương lai Ma giáo quật khởi, Vô Thiên phật tổ khẳng định không dung được Nhân tộc, so với về sau thụ động chịu đánh, không bằng bây giờ liên minh với nhau, chặt gãy đường đi của Vô Thiên, nói rõ đạo lý này với Nhân tộc thánh hiền, bọn hắn tự biết phải làm thế nào!"
"Nói rất đúng! Lâm huynh nói rất đúng..." Hạo Thiên thượng đế gật đầu như gà mổ thóc.
Trước kia hắn cảm thấy mình giống như một con ruồi bay loạn, không biết phải làm như thế nào, hiện tại con đường phía trước đã sáng tỏ rất nhiều.
Hạo Thiên thượng đế dám khẳng định, chỉ cần làm theo kế hoạch này, xác xuất thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Lần này đến rất đúng!
Ánh mắt Hạo Thiên thượng đế nhìn Lâm Bắc Phàm đã thay đổi, Lâm huynh ngươi đúng là đại ân nhân của ta!
Nếu như ta có thể khôi phục Thiên Đình, ra tuyệt đối sẽ không quên đại ân đại đức của ngươi!
Sau đó Hạo Thiên thượng đế hưng phấn rời đi.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nhìn hắn rời đi.
Phật giáo hư tình giả ý, hắn không thích.
Ma giáo tùy ý làm bậy giết người như ngóe, hắn cũng không thích.
Vậy có thể làm sao?
Chỉ có thể khiến bọn họ diệt vong, có thể diệt bao nhiêu liền diệt bấy nhiêu, dù sao hắn cũng không tổn thất gì.
Hạo Thiên thượng đế chính là cây thương hắn lựa chọn.