Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong tiệc biểu diễn văn nghệ, mọi người tập kết lại, vừa thưởng thức văn nghệ diễn xuất vừa kết bạn với nhau, bầu không khí hết sức sinh động.
Thực ra chủ yếu là để thám thính tin tức bên thế giới đối diện, càng để dễ "kiếm lời".
Ba huynh đệ Hồng Mông, Lâm Mông, Tần Mông bị đám người Diệp Thiên Đế vây vào giữa, không ngừng mời rượu giắt nối quan hệ.
"Ba vị huynh đệ, hoan nghênh các ngươi tới thế giới linh khí khôi phục, ta kính các ngươi một chén!" Diệp Thiên Đế cười híp mắt giơ chén rượu lên.
"Dễ nói dễ nói, đây là vinh hạnh của chúng ta..." Ba huynh đệ Hồng Mông cũng mời rượu.
"Thế giới liên thông, về sau chúng ta chính là huynh đệ trên cùng một chiến hào, là huynh đệ thì mau tới chém ta... Khụ khụ, là huynh đệ thì nên chăm sóc lẫn nhau, nếu như các ngươi có gì cần thì có thể tới tìm ta!"
Viêm đế vỗ vỗ ngực, vô cùng nhiệt tình: "Bản lĩnh khác của ta có lẽ kém hơn các ngươi, nhưng bàn về luyện đan, ta tuyệt đối là số một! Ta kính các ngươi một chén, uống chén rượu này xong, chúng ta chính là huynh đệ!"
"Hảo huynh đệ, uống!" Ba huynh đệ Hồng Mông lại mời rượu.
"Các ngươi đều ở trong vũ trụ Hồng Mông sáng tạo ra, trong cơ thể huynh đệ ta cũng có một thế giới, về sau chúng ta phải trao đổi nhiều hơn, xúc tiến thế giới hai bên tiến bộ! Ta tới mời các ngươi một chén!" Tu La thần Đường Tam cười nói.
"Quả thực nên giao lưu nhiều hơn!" Ba huynh đệ Hồng Mông mời rượu lại.
"Chào ba người, ta là Son Goku, ta thích nhất là tu luyện! Về sau có cơ hội, ta hy vọng có thể cùng các ngươi luận bàn!" Son Goku cũng chạy tới, giơ chén rượu lên ngây thơ cười nói.
"Được được được..." Ba huynh đệ Hồng Mông chạm cốc cùng hắn.
"Các ngươi đã chạm cốc với Son Goku rồi, có phải nên đến lượt ta không?" Na Tra bay tới, trên tay ôm vài hũ rượu, cười xấu xa nói: "Uống từng ly một quá chậm, chúng ta lấy vò uống!"
"Có thể có thể..." Ba huynh đệ Hồng Mông gật đầu.
Thế là ba huynh đệ Hồng Mông bị các thiên kiêu của thế giới linh khí khôi phục rót một chén lại một chén rượu.
Ba vị huynh đệ này ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ mỗi tiên tửu làm sao có thể khiến bọn họ say được? Ngược lại còn cực kỳ cao hứng, bởi vì bọn họ gặp được nhiều người đồng đạo như vậy, thoạt trông còn rất thân thiện, thế là uống càng nhiều.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp tiết tháo của đám người kia.
Rượu này quả thực là rượu ngon, nhưng là tiên tửu bọn họ lấy về từ Khởi Nguyên đại lục, hiệu quả phi phàm, ngay cả tiên thiên thần ma cũng có thể uống say, ba huynh đệ bị chuốc nhiều rượu như vậy có thể không say hay sao?
Thế là bọn họ "trúng kế".
Diệp Thiên Đế cảm khái nói: "Nói thật, ta thực sự hâm mộ ba người huynh đệ các ngươi, hiện tại đã tu luyện thành tiên thiên thần ma. Không giống ta, vẫn luôn kẹt ở lối vào tiên thiên thần ma, muốn bước tới trước một bước là vô cùng khó khăn, một bước này đã làm khó biết bao thần ma. Ta không biết khi nào mới có thể vượt qua, trở thành cường giả giống như ba người các ngươi..."
"Một bước này quả thực rất khó khăn, như ta chờ nhiều diễn kỷ như vậy mới chờ được nhị đệ ta, sau đó là tam đệ, nhưng các ngươi thì khác, trên người mỗi người các ngươi đều có vận mệnh ta không thấy rõ, hơn nữa đã đi tới một bước cuối cùng, chỉ thiếu bước vào trong nữa mà thôi. Ta có thể truyền lĩnh ngộ mấy năm nay của ta cho các ngươi, như vậy đột phá sẽ dễ dàng hơn nhiều..." Hồng Mông ợ ra một hơi rượu.
Diệp Thiên Đế cực kỳ cao hứng, giơ chén rượu lên nói: "Hồng Mông đại ca ngươi sảng khoái, ta mời ngươi một chén!"
"Uống!" Hồng Mông lớn tiếng nói, sau đó nốc một hơi cạn sạch, say tới mức ngã trái ngã phải.
Viêm đế sầu mi khổ kiểm: "Nhưng mà chỉ cảm ngộ thôi cũng không được, rất nhiều thần ma đã sống vô số năm, tích lũy không ít nhưng vẫn khuyết thiếu một phần cơ duyên đột phá, lúc này phải làm sao..."
"Thiếu cơ duyên? Không cần sợ, cứ đến vũ trụ của ta!" Lâm Mông lớn tiếng nói: "Trong vũ trụ của ta có rất nhiều cơ duyên, các người tùy tiện lấy, tùy tiện lấy, không cần khách khí với ta, ai khách khí với ta là ta đánh người đấy!"
Viêm đế hết sức cao hứng, lập tức mời rượu: "Huynh đệ trượng nghĩa!"
Tần Mông bên cạnh thấy vậy thì "ăn giấm", lớn tiếng nói: "Vũ trụ của thì có gì tốt? Qua nhiều năm như vậy đã sớm bị người khác đào sạch! Nên đến vũ trụ của ta thì hơn, vũ trụ của ta vừa mới sáng tạo xong, khắp nơi đều có cơ duyên, ta hoan nghênh mọi người đến vũ trụ của ta chơi một chút, coi trọng cái gì cứ việc lấy!"
"Thật sao? Vậy làm sao được?" Tu La thần Đường Tam "ngại".
"Đều là huynh đệ, cần gì khách khí như vậy?" Tần Mông thoải mái vung tay lên, sau đó khoác vai Tu La thần trên, mắt say lờ đờ mông lung: "Ngươi không đến chính là xem thường ta, xem thường ta thì không phải huynh đệ!"
"Được, ta đi! Hảo huynh đệ!" Tu La thần cảm động hết sức, thịnh tình không thể chối từ.
Ngay sau đó, mọi người nhao nhao nhân cơ hội ra điều kiện.
Ba huynh đệ Hồng Mông rất hào phóng, cơ bản muốn cái gì liền cho cái đó, so với cha mẹ còn tri kỉ hơn.
Lâm Bắc Phàm không nhìn nổi, phê bình bọn họ: "Tại sao các ngươi có thể như vậy? Người ta mang theo thiện ý đi từ xa tới, các ngươi lại móc sạch bọn họ, có còn là người không?"
Đám người lập tức ồn ào, lớn tiếng công kích lại.
"Người không có tư cách nói chuyện nhất chính là ngươi!"
"Một vấn đề một tiên khí, ngươi còn tham hơn cả chúng ta!"
"Hung ác lên ngay cả người mình cũng hố, có còn biết xấu hổ hay không? Tiết tháo của ngươi đâu?"
"Đi ra, đừng làm trễ nải chúng ta giao lưu tình cảm!"
...
Lâm Bắc Phàm đập một chưởng lên Hồng Mông, Hồng Mông lung la lung lay tỉnh táo lại, nhìn Lâm Bắc Phàm nghi hoặc hỏi: "Ngươi là..."
Lâm Bắc Phàm ngược lại có chút bi thương: "Hồng Mông huynh đệ, ngươi quên ta rồi sao? Ta là Tiểu Bắc vừa mới uống rượu với ngươi!"
"Hóa ra là Tiểu Bắc à..." Hồng Mông mơ mơ màng màng, vừa rồi quá nhiều người uống rượu với hắn, nhất thời không nhớ ra là ai, nhưng dù sao chỉ cần uống rượu cùng hắn là được: "Ừm, có chuyện gì?"
"Là thế này, ngươi đã đồng ý nếu ta bồi ngươi uống rượu, ngươi sẽ cho ta mượn Hồng Mông kim bảng nhìn một chút..."
"Hóa ra chuyện là như thế... Cầm lấy đi!" Hồng Mông sảng khoái ném kim bảng ra.
"Huynh đệ cảm ơn!" Lâm Bắc Phàm một bạt tay đập ngất hắn, sau đó cầm kim bảng chạy, biến mất vô tung vô ảnh.
Đám người: "..."
Ngày hôm sau, ba huynh đệ Hồng Mông ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại, phát hiện cả ba đều bị đặt trong cùng một căn phòng.
"Rượu đêm qua thật mạnh, bình sinh uống nhiều rượu như vậy, lần đầu tiên ta uống say..." Lâm Mông mơ mơ màng màng nói, đến bây giờ hai mắt còn nổi đom đóm, nhìn cái gì cũng bị bóng chồng.
"Bọn họ quá nhiệt tình, khiến cho ta có chút xấu hổ, ha ha!" Đại ca Hồng Mông lại cực kỳ cao hứng, lần đầu tiên gặp được nhiều người đồng đạo như vậy, uống nhiều chút cũng là bình thường.
"Nhưng mà ta cảm thấy... Hình như đã có chuyện không tốt gì xảy ra..." Tần Mông chìm vào trầm tư.
Ba phút sau, bọn họ bi phẫn tru lên.