Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Thượng thương chi thượng, vô thượng chi địa.
Đây là một nơi không ai muốn nhắc đến, khắp nơi đều là phần sơn, bên trên phần sơn có máu rỉ ra, sau đó hội tụ thành sông, rồi thành biển, không nhìn thấy điểm cuối, khiến cho lòng người sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Ngay cả bầu trời cũng đỏ hồng, ngẫu nhiên lại đổ huyết vũ, một mảnh huyết tinh.
Nơi này không có luân hồi, người đã chết sẽ nhanh chóng sống lại từ mộ phần, hoặc là thức tỉnh từ trong biển máu, hơn nữa còn trở nên càng thêm cường đại, chỉ là linh trí của bọn họ đã trở nên mông lung không rõ.
Mỗi khi chết đi một lần, bọn họ sẽ quên mất một điều gì đó.
Cho đến cuối cùng hoàn toàn quên mất bản thân.
Hơn nữa bọn họ sẽ công kích sinh linh không phải bản thổ, giết chết bọn họ, sau đó biến bọn họ thành đồng loại.
Còn Hoang Thiên Đế lúc này đang ngồi trên một đồng quan, lơ lửng trong vùng huyết hải này.
Lúc này hắn không còn một thân một mình nữa, bên cạnh có vô số tùy tùng khác, Liễu Thần, Thiên Giác Tưởng, Táng chủ, đồ tể, Xích Long, Hỏa Linh Nhi, thực lực tất cả đều đạt đến chuẩn Tiên Đế.
Ở nơi này có đại khủng bố, cũng có đại huy hoàng!
Trên người bọn họ đều dính máu, có cả vết thương, bởi vì vừa mới trải qua một trận chiến thảm thiết, vẫn chưa kịp xử lý!
Người thảm nhất trong đó chính là Hoang Thiên Đế, đế kiếm trong tay hắn đã gãy, chỉ còn lại một nửa, đây là kiếm mà trước kia hắn dung luyện vô số đế binh chế tạo thành, đã sớm vượt qua Đại La kiếm thai, nhưng nó vẫn gãy.
Nhưng hắn vẫn dùng thanh kiếm gãy này, chống đỡ thân thể cao lớn của mình đối diện với huyết hải.
Không có gì có thể khiến Hoang Thiên Đế hắn đổi ý.
Không có gì có thể khiến cho Hoang Thiên Đế hắn cúi đầu.
Dù đã rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng kiên định.
Không có hi vọng, Hoang Thiên Đế hắn cũng phải đánh ra hi vọng.
Những người khác cũng rất mệt mỏi, bọn họ không nói gì, lẳng lặng đứng trên huyết hải, dành thời gian khôi phục.
Đã không biết bao lâu bọn họ không nói gì, thật ra cũng không cần nói chuyện, bởi vì là chiến hữu lâu năm, chỉ cần một ánh mắt là bọn họ đã có thể hiểu đối phương muốn làm gì.
Mặc dù cuộc sống thế này rất mệt mỏi, rất khốc liệt, nhưng bọn họ bằng lòng chịu đựng.
Bởi vì Hoang chính là hi vọng!
Đúng lúc này, một thanh trường thương ngũ thải ban lan xuyên qua thời không, bắn về phía Hoang Thiên Đế.
"Hoang, cẩn thận!" Có người hô to.
"Không cần hoảng loạn, nó không gây thương tổn cho ta!" Hoang Thiên Đế nhìn pháp tắc trường thương bay vọt tới, trong ánh mắt bình tĩnh có thêm một chút gợn sóng, trong lòng hiện ra thân ảnh người nào đó.
Khi đó hắn còn chưa thành tiên, tận mắt nhìn thấy Tiên Vương An Lan cao cao tại thượng, không thể chạm đến bị người kia đánh chết đi sống lại.
Cảnh tượng đó, hắn chưa từng quên.
"Đây là..." Hắn đưa tay trái ra, nhận lấy pháp tắc chi thương.
Pháp tắc chi thương vỡ nát, hóa thành bốn chữ ngắn ngủn: Thuyền giấy, đã đọc!
"Hắn... Nhận được tin tức của ta!" Vẻ lạnh lùng trên mặt Hoang Thiên Đế rút đi, cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười, như trút được gánh nặng.
"Hoang, đó là cái gì?"
"Thanh trường thương này thật thần bí, thế mà có thể xuyên qua thượng thương chi thượng!"
"Tin tức gì?"
...
Mọi người đã rất lâu không nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Hoang, nên đều tò mò tiến tới.
"Người mà ta đã nhắc đến với các ngươi, hắn đã nhận được tin tức của ta." Hoang Thiên Đế ung dung nói: "Hắn đến từ tương lai, danh tính cụ thể ta không biết, hắn đã từng ngược dòng thời gian trường hà tới thời đại của chúng ta, dựa vào tu vi Chân Tiên độc đấu với An Lan, đánh chết hắn ta, sau đó lại hồi sinh hắn ta. Hủy diệt đại quân trăm vạn của dị vực, sau đó lại nghịch chuyển, cuối cùng phách lối rời đi..."
Đám người hít sâu, tuy đã từng nghe Hoang nói, nhưng bây giờ được nghe lại lần nữa, bọn họ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, cảm giác vô cùng không chân thực.
Mặc dù bọn họ vô cùng thống hận An Lan, nhưng thực lực An Lan bày ngay trước mắt, hắn tuyệt đối có thể xếp vào năm người mạnh nhất trong Tiên Vương!
Hơn nữa, chênh lệch giữa Chân Tiên và Tiên Vương vốn đã khác nhau một trời một vực.
Một Chân Tiên nho nhỏ làm sao có thể đánh thắng được bất hủ vương An Lan?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Kinh khủng nhất là, đánh chết rồi lại hồi sinh!
Hoang Thiên Đế tiếp tục nói: "Về sau lúc ta trở thành chuẩn Tiên Đế, hắn lại tới thời đại của ta, đi tới hắc ám cổ địa, lúc ấy ta không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ ba vị chuẩn Tiên Đế hắc ám cực kỳ phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn không đánh nhau, không biết bọn họ bận tâm điều gì, chỉ mặc kệ cho hắn rời đi. Về sau ta tiến vào hắc ám cổ địa hỏi thăm nguyên do, mấy vị Tiên Đế hắc ám đều vô cùng kiêng kị, không muốn đề cập tới..."
"Thật sự là hắn? Thật sự có một người như thế tồn tại?"
"Thật sự có người mạnh như vậy sao?"
"Vì sao chúng ta không hề hay biết?"
...
Vẫn có người không tin.
"Các ngươi không biết là bình thường, bởi vì mỗi lần hắn tới đều bóp méo ký ức của tất cả mọi người, khôi phục nhân quả, trừ khi có tu vi cao hơn hắn, nếu không chẳng một ai nhớ nổi hắn..." Hoang Thiên Đế lắc lắc đầu.
Đám người lại một lần nữa hít sâu một hơi, thế mà lại có thể bóp méo ký ức của tất cả mọi người!
Một thế giới có bao nhiêu sinh linh?
Tính bằng vạn vạn ức cũng chưa đủ!
Thế mà ngươi kia lại có thể sửa ký ức của tất cả mọi người, quả thực khủng bố!
Hoang Thiên Đế cũng cảm thấy vô cùng khủng bố!
Cho dù bây giờ hắn đã trở thành Tiên Đế, hắn vẫn không thể làm được như vậy, vẫy tay một cái thay đổi tất cả, chỉnh sửa nhân quả, vào thời khắc sinh tử nắm tất cả trong lòng bàn tay, tùy ý du tẩu trong thời gian trường hà.
Bởi vì nhân quả thực sự quá lớn, lớn đến mức hắn không chịu nổi.
Lúc này, Liễu Thần vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng: "Hoang nói thật, ta cũng đã từng gặp qua người kia. Nếu nói người có hi vọng chống lại hắc ám nhất là ai, ngoại trừ Hoang cũng chỉ có hắn!"
"Hắn mạnh hơn ta!" Hoang Thiên Đế nói.
Lúc này, cuối cùng đám người cũng tin tưởng thật sự có tồn tại như vậy!
Hắn còn mạnh hơn Hoang Thiên Đế!
Hoang Thiên Đế mỉm cười, đây chính là nụ cười trông thấy hi vọng: "Ta đang chờ có thể chính thức gặp hắn trong tương lai! Ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ trở thành bằng hữu cực kỳ tốt!"
Đúng lúc này, bên trong huyết hải có động tĩnh, từng cánh tay gầy khô giơ ra.
"Bọn chúng lại sống lại!" Hoang Thiên Đế giơ thanh kiếm gãy lên, lớn tiếng nói: "Tới đi, chiến một trận dốc toàn lực! Giết càng nhiều thì thời gian thần thức tỉnh càng dài! Cho dù bại trận thì vẫn còn hi vọng!"
"Chiến!" Đám người hô to.