Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên trong thế giới Hồng Hoang, hai đạo chính đạo, ma đạo vẫn đang phân tranh.
Hơn nữa càng gần thời điểm lượng kiếp tới, chiến tranh lại càng nghiêm trọng.
Ma đạo do Vô Thiên phật tổ cầm đầu và chính đạo do Hạo Thiên thượng đế, Tôn Ngộ Không cầm đầu triển khai từng trận, từng trận chiến, cả thế giới Hồng Hoang chìm trong gió tanh mưa máu, sinh linh đồ thán.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn luôn là chính đạo bại trận.
Vô Thiên có được tam giới càng ngày càng mạnh, có một lần một mình hắn độc đấu với năm vị Chuẩn Thánh mà cũng có thể chiến thắng.
Trong thiên hạ này đã không còn ai có thể ngăn cản được Vô Thiên.
Nhưng vẫn có chuyện tốt đối với chính đạo, bởi vì rốt cuộc bọn họ đã tìm được linh đồng Kiều Linh Nhi do Như Lai phật tổ chuyển thế.
"Bát Giới, hắn thật sự là linh đồng do Phật tổ chuyển thế sao?" Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đi tới Kiều gia trang, nhìn bộ dáng kẻ được cho là linh đồng chuyển thế trước mắt, kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.
Lúc này Kiều Linh Nhi đã lớn lên, tóc vàng vàng trắng trắng, lại còn uốn xoăn, trông dở dở ương ương.
Hiện tại hắn đang bắt chéo hai chân ngồi chồm hổm trên xà nhà, miệng ngậm một thanh nha phiến, nuốt mây nhả khói, thỉnh thoảng lại phun ra mấy vòng khói, vô cùng thú vị, vô cùng thuần thục.
Bên cạnh còn có vài hũ rượu, đã bị hắn uống hết không thừa một giọt.
Toàn thân cao thấp hỗn tạp nào là mùi rượu, mùi khói, gần hắn một trăm mét đã có thể ngất xỉu.
Có thể nói truyền thừa của lão Khiêm đại tiên, hút thuốc lá uống rượu uốn tóc, hắn đã học xong toàn bộ.
Thậm chí hắn còn mở khóa một kỹ năng đặc biệt.
"Cách lão tử, lại uống cạn rượu rồi! Tên quy tôn tử nào đưa rượu kém chất lượng cho ta, là muốn hạ độc chết ta sao? Cách lão tử, sau cho hắn Độc Long toản..."
Kiều Linh Nhi hùng hùng hổ hổ, ba câu có một câu không rời "Cách lão tử".
"Tất nhiên rồi, Hầu ca, lúc trước ta đi qua bên cạnh hắn, Xá Lợi Tử trên người phát ra quang mang chói sáng, về sau ta còn bám theo hắn một đoạn, phát hiện càng tiến lại gần thì quang mang xá lợi tỏa ra lại càng sáng, cho nên ta dám khẳng định chính là hắn!" Trư Bát Giới khẳng định.
"Nhưng hắn trông hoàn toàn không giống..." Tôn Ngộ Không xoắn xuýt.
Trong lòng hắn, hình tượng của Như Lai phật tổ là cao lớn uy nghiêm, gương mặt mang vẻ từ bi.
Cho dù đầu thai chuyển thế thì chí ít cũng phải là một thanh niên tốt, tâm địa thiện lương.
Nhưng người trước mắt này hút thuốc uống rượu mắng người không thiếu cái nào, điển hình của một thiếu niên bất lương, du côn vô lại, không nhìn ra được một chút cảm giác Phật tổ nào, hai người khác nhau một trời một vực.
"Hầu ca, nếu như ngươi không tin thì chúng ta tới gần nhìn một chút!" Trư Bát Giới nói.
Thế là hai người bay đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, Xá Lợi Tử lập tức phát ra hào quang sáng chói.
"Quả nhiên là hắn!" Trong lòng Tôn Ngộ Không bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Lúc này, Kiều Linh Nhi đứng dậy, hưng phấn hô to: "Oa! Một con heo cùng một con khỉ đang bay trên trời!"
Sau đó nhặt một bình rượu ném lên, còn thi triển tiên lực.
Yêu quái bình thường đụng phải có khả năng sẽ bị nện chết.
"Ngươi làm gì vậy, tiểu hài!" Trư Bát Giới đánh bay bình rượu.
"Đương nhiên là đánh yêu quái!" Trên tay Kiều Linh Nhi có thêm một thanh tiên kiếm, hô lớn: "Trư yêu và hầu yêu kia, nhận lấy cái chết đi!"
Một tay Trư Bát Giới bắt lấy tiên kiếm, giải thích: "Đừng có nói bậy, chúng ta không phải yêu quái, ta là Tịnh Đàn Sử Giả của Phật môn, Trư Bát Giới, hắn là Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, chúng ta đều là người của Phật môn, là thần tiên đứng đắn!"
"Hóa ra là hai con lừa trọc! Phật môn đúng là càng sống càng thụt lùi, yêu ma quỷ quái gì cũng nhận, chướng khí mù mịt, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!" Trên tay Kiều Linh Nhi có thêm một thanh kiếm, khí thế càng thêm sắc bén.
"Hài tử điên này!" Trư Bát Giới giật nảy mình, lại cướp thêm một thanh kiếm.
Tôn Ngộ Không điểm ra một cái, định trụ Kiều Linh Nhi.
"Các ngươi mau buông ta ra, ta muốn đại chiến 300 hiệp với các ngươi!" Kiều Linh Nhi kêu to.
"Hầu ca, ngươi nói đây là xảy ra chuyện gì? Cho dù chuyển thế đầu thai thì cũng không nên chán ghét Phật môn như vậy! Thế mà lại gọi chúng ta lừa trọc, nếu không phải nể hắn là linh đồng Phật tổ chuyển thế, ta đã sớm cho hắn một bàn tay!" Trư Bát Giới tức giận nói.
"Tình huống này có chút không đúng..." Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, cẩn thận quan sát Kiều Linh Nhi, nói: "Linh đồng trước mắt rõ ràng đã tu luyện nhiều năm, một thân linh khí hùng hậu, căn cơ vững chắc, khẳng định có người dạy hắn phương pháp tu tiên!"
"Hầu ca, là ai? Chẳng lẽ người kia đã phát hiện thân phận thực sự của hắn?" Trư Bát Giới giật nảy mình, căng thẳng hỏi.
"Nhìn không ra, đạo hạnh người này không kém, công pháp cũng khác lạ!" Tôn Ngộ Không nói, vỗ vỗ đầu Kiều Linh Nhi: "Tiểu hài này, ta hỏi ngươi, là ak dạy ngươi tiên pháp?"
"Sợ rồi chứ gì?" Kiều Linh Nhi vô cùng đắc ý: "Người dạy ta tiên pháp là tiên nhân đã nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, ta sợ nói ra danh tự của hắn sẽ hù chết các ngươi!"
"Trời ạ, thế mà có thể hù chết ta?" Trư Bát Giới cười ha ha: "Tiểu thí hài, ngươi đúng là tóc dài kiến thức thiển cận! Trong toàn bộ Thiên Đình này, lão Trư ta không ai là không biết, nhưng người có thể hù chết ta lại chưa có một ai! Ngươi nói danh tự hắn ra, lão Trư ta muốn nghe một chút!"
"Vậy ta nói, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng có hối hận!" Kiều Linh Nhi lớn tiếng nói.
"Tuyệt đối không hối hận, mau nói!" Trư Bát Giới nói.
"Người dạy ta tiên pháp thật ra chính là ba ba ta!" Kiều Linh Nhi đắc ý nói.
"Ba ba?" Hai người Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới đưa mắt nhìn nhau.
"Ai, hảo nhi tử!" Kiều Linh Nhi cao hứng lên tiếng.
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới: "..."
Mặc dù hàng năm bọn họ lăn lộn trong thế giới Hồng Hoang, nhưng cũng thường xuyên dùng hình chiếu tới thế giới khác, không phải không biết hàm nghĩa của hai chữ "ba ba", một hồi thế này, bọn họ đều bị hắn chiếm tiện nghi.
"Tiểu tử ngươi đúng là ngứa da, có phải không? Có tin Trư gia ta đánh ngươi một trận không?" Trư Bát Giới vô cùng tức giận.
"Có đánh thì ngươi cũng là nhi tử của ta!" Kiều Linh Nhi suy nghĩ, sau đó phi một tiếng: "Không phải, rõ ràng ngươi là một com heo, sao ta có khả năng là cha ngươi được? Chúng ta khác chủng tộc, ta không có nhi tử xấu như ngươi!"
"Hắc!" Trư Bát Giới lúc này đã thật sự tức giận.
"Bát Giới, đừng để ý, cho hắn mắng vài câu cũng không thiếu miếng thịt nào, chúng ta mau mang hắn về, tránh cho người Ma giáo phát hiện!" Tôn Ngộ Không ngăn cản Trư Bát Giới.
"Ta biết Hầu ca, tạm thời tha cho hắn một lần!" Trư Bát Giới cõng Kiều Linh Nhi, một heo một khỉ đằng vân giá vũ rời đi.
Kiều Linh Nhi la to: "Hai con yêu quái lừa trọc các ngươi mau thả ta ra! Nếu không chờ ba ba ta đến sẽ trấn áp các ngươi! Rút gân lột da ép lấy dầu, chết không yên thân!"