Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh ầm vang, sau đó đất rung núi chuyển.
Hạo Thiên thượng đế kinh hãi: "Không tốt! Có người công kích không gian của ta!"
"Là ai? Chẳng lẽ là Vô Thiên?" Tôn Ngộ Không nói.
Hạo Thiên thượng đế cảm nhận bên ngoài, sắc mặt lập tức biến đổi: "Không sai, chính là Vô Thiên, hắn dẫn theo đại quân Ma giáo đến! Nơi này đã không còn an toàn, chúng ta mau rời đi!"
"Oanh" "Oanh"...
Từng tiếng nổ mạnh vang lên.
Không gian cuối cùng cũng phá mở, Vô Thiên phật tổ suất lĩnh ma binh ma tướng tiến vào bên trong không gian, bao vây tầng tầng lớp lớp, vây khốn nhân sĩ chính đạo vào trong một góc, ma diễm ngập trời.
Vô Thiên phật tổ đứng sừng sững giữa hư không, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kiều Linh Nhi phía sau Hạo Thiên thượng đế, nói: "Đây là linh đồng chuyển thế của Như Lai sao, ta mang hắn đi!"
"Làm sao ngươi biết?" Đám người kinh hãi, Hạo Thiên thượng đế chất vấn.
"Bởi vì là ta nói cho Vô Thiên phật tổ biết!" Một vị Thái Ất Kim Tiên trong số các nhân sĩ chính đạo bỗng nhiên gây khó dễ, đả thương một vị Thái Ất Kim Tiên xong liền nắm lấy Kiều Linh Nhi bay vọt đến trước mặt Vô Thiên phật tổ.
"Thọ Quang tiên, tại sao lại là hắn?"
"Tại sao hắn lại phản bội?"
"Không phải hắc ám trên người hắn đã bị thanh tịnh rồi sao?"
...
Vô Thiên phật tổ cười ha ha: "Bởi vì từ đầu hắn đã là người của bản tọa! Cho dù các ngươi đã xua đuổi lực lượng hắc ám trên người hắn thì hắn vẫn là người của bản tọa!"
"Thọ Quang tiên, tại sao ngươi lại làm như thế?" Tôn Ngộ Không hỏi.
"Bởi vì chỉ có đi theo Vô Thiên phật tổ mới có thể trọng chỉnh trật tự, tái tạo tam giới!" Thọ Quang tiên có chút ngạo nghễ nói: "Chí ít cũng tốt hơn đi theo tên Thiên Đế phế vật này!"
Hạo Thiên thượng đế nghiến răng nghiến lợi: "Thọ Quang tiên!"
Vô Thiên phật tổ cười khẽ một tiếng, nói bằng ngữ điệu như đã nắm vững tất cả: "Bản tọa vẫn luôn biết rõ toan tính của các ngươi, cho nên mới cố ý sai Thọ Quang tiên ẩn núp trong nội bộ các ngươi, tùy cơ hành động. Thật không ngờ các ngươi lại cho bản tọa một kinh hỉ lớn như vậy! Linh đồng chuyển thế của Như Lai, bản tọa nhận! Nhưng còn các ngươi, có thể đi chết rồi!"
Đại hộ pháp An Lan bước ra trước một bước, giơ An Lan thương trong tay lên lớn tiếng nói: "Ma binh ma tướng, giết cho ta!"
"Giết!" Ma binh ma tướng chen chúc tiến tới.
"Mọi người đi trước, ta tới yểm hộ!" Trên tay Hạo Thiên thượng đế có thêm một chiếc gương, đây là thần binh Hạo Thiên kính của hắn, bên trong phát ra quang mang ngũ thải ban lan, phàm là ma binh ma tướng bị chiếu trúng đều hôi phi yên diệt.
"Thiên Đế, ta tới giúp ngươi!" Tôn Ngộ Không ném Kim Cô bổng ra, biến hóa ra vô số hầu tử hầu tôn.
"Lão Trư ta không sợ ngươi!" Trư Bát Giới cầm Cửu Xỉ đinh ba xông lên.
Đại chiến giữa chính đạo ma đạo lại một lần nữa mở ra.
Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn kết thúc bằng kết quả chính đạo thất bại.
Vô Thiên phật tổ tóm lấy linh đồng chuyển thế của Như Lai phật tổ Kiều Linh Nhi quay về Thiên Đình.
"Như Lai, chúng ta lại gặp mặt! Trận chiến này vừa mới bắt đầu mà ngươi đã rơi vào tay ta, để xem ngươi còn xoay người thế nào? Đừng nói cái gì mà tà bất thắng chính, ta chỉ tin kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!"
Giọng điệu Vô Thiên phật tổ bình thản, nhưng trong lòng vẫn có vài phần đắc ý.
Như Lai là cừu địch suốt đời với hắn, lần trước để cho hắn viên tịch đào thoát, lần này lại bắt được linh đồng chuyển thế của hắn, nắm giữ quyền chủ động, chỉ cần sống qua 33 năm là hắn sẽ ma đạo đại thành, trở thành tồn tại ngang bằng Thánh Nhân.
"Suýt chút nữa quên mất, ngươi bây giờ đã chuyển thế, không có trí nhớ lúc trước, thực lực cũng không bằng trước kia! Như vậy cũng tốt, chỉ cần ta vĩnh viễn nhốt ngươi lại là ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình!"
Dưới thân Kiều Linh Nhi có thêm một đóa hắc liên, đây chính là hắc liên hủy diệt của Vô Thiên phật tổ, có thể vây khốn Kiều Linh Nhi.
Trừ khi Thánh Nhân xuất thủ, nếu không chẳng ai cứu được hắn.
Kiều Linh Nhi kêu ư ư, cái gì cũng không nói được.
"Hóa ra là bị người ta dùng phong ngữ thuật, khó trách lại im lặng như vậy! Có lời gì ngươi cứ nói, ta đang nghe!" Vô Thiên phật tổ phất phất tay, phá giải phong ngữ thuật của hắn.
Kiều Linh Nhi được giải phóng, lập tức xổ ra một tràng thóa mạ: "Cái tên siêu cấp đại sỏa bức nhà ngươi! Mặt liệt! Được ca tụng là tóc dài phiêu dật nhưng thực ra chỉ thuần túy là một tên nhị bức! Người khác trang bức là vô cùng trâu bò, còn ngươi thì thành sỏa bức! Nhìn ngươi một chút cũng đã khiến ta buồn nôn, ngươi còn sống làm gì? Tìm một sợi dây thừng treo cổ luôn đi..."
Sắc mặt Vô Thiên phật tổ tái xanh, đây quả thật là linh đồng chuyển thế của Như Lai phật tổ sao?
Ai dạy ra thứ này?
Cả đời này hắn chưa từng bị ai mắng chửi như vậy!
"Câm miệng cho ta!" Vô Thiên phật tổ bịt miệng hắn, nói: "Từ nay về sau, ngươi cứ ở yên trong đấy cho ta!"
Sau đó quay người rời đi, vô cùng tức giận.
Lần này không còn nhìn thấy ai, trong lòng Kiều Linh Nhi vô cùng lo lắng.
Hắn đột ngột bị bắt tới, từ đầu tới đuôi hắn đều không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ có cảm giác tình cảnh của mình vô cùng nguy hiểm.
Nhưng đây không phải thứ khiến hắn lo lắng nhất, thứ lo lắng nhất chính là người nhà của mình.
Người nhà của hắn đều là phàm nhân, mà cả đám người này tuyệt không phải loại người lương thiện gì, nhỡ may...
"Yên tâm, ta đã sắp xếp người nhà ngươi thỏa đáng, không có việc gì!" Trong lòng hắn bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Ba ba!" Kiều Linh Nhi hưng phấn hô lên.
"Ngoan!" Lâm Bắc Phàm đáp lời, vô cùng tự nhiên.
"Ba ba, rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao? Tại sao lại muốn bắt ta? Bọn họ nói ta là linh đồng chuyển thế của Như Lai phật tổ, có phải thật không?" Kiều Linh Nhi lập tức hỏi.
"Bọn họ nói là sự thật ..."
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm kể đầu đuôi chuyện lượng kiếp ra.
Kiều Linh Nhi bàng hoàng thất thố: "Hóa ra, hóa ra ta thực sự là linh đồng chuyển thế của lão lừa trọc Như Lai kia..."
Thật không ngờ Như Lai phật lão lừa trọc hắn mắng cả đời lại là bản thân hắn, quá hài.
Hắn cảm thấy dường như bản thân đã rơi vào cái hố của người nào đó.
"Ba ba, có phải ngươi đã sớm biết rồi không?" Kiều Linh Nhi vô cùng u oán.
Ở chung với nhau vài chục năm, hắn biết rõ ba ba rất hố, nhưng không ngờ lại hố như vậy, từ lúc bắt đầu đã hố hắn rồi.
Chẳng lẽ bản thân vẫn luôn bị ba ba lợi dụng?
Người thân nhất của hắn lại lợi dụng hắn?
Kiều Linh Nhi bị ý nghĩ này làm cho sợ ngây người, trong lòng không thể nào tiếp thu được.
"Linh Nhi, đừng nghĩ lung tung, ngươi ở cùng ba ba lâu như vậy, ba ba đã từng bạc đãi ngươi chưa? Ta quả thực có thù với tên lừa trọc Như Lai kia, nhưng đối sử với ngươi lại rất tốt!" Lâm Bắc Phàm nói.
Kiều Linh Nhi cẩn thận suy nghĩ, mặc dù ba ba hắn rất hố, có rất nhiều hứng thú ác ý, dạy lệch hắn, nhưng quả thực đã tận tâm tận lực nuôi dưỡng hắn, tình cảm này không thể giả được.
"Vậy cũng đúng!" Kiều Linh Nhi gật đầu một cái, mỉm cười như trút được gánh nặng.
"Thật ra ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, Như Lai là Như Lai, ngươi là ngươi, khi ngươi tin tưởng vững chắc thì Như Lai chính là ngươi, nhưng ngươi cũng không phải Như Lai, dù sao thì cho dù ngươi thay đổi thế nào cũng phải gọi ta là ba ba!"
"Ba ba..." Kiều Linh Nhi dở khóc dở cười, hóa ra đây mới là mục đích thực sự của ba ba, vừa hố liền hố hai đời người.