Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Cuối cùng gấu trúc vẫn không được chơi.
Giải thi đấu địa chủ đầu tiên của thế giới linh khí khôi phục, cuối cùng do chủ nhóm vạn giới liêu thiên quần Tô Ninh giành chiến thắng.
"Quá mạnh, đây là sức mạnh của tình yêu!"
Giờ khắc này, mọi người cùng nhau vỗ tay!
Giữa tràng chúc phúc của đám người, Lâm Bắc Phàm giao Phá Quan lệnh cho chủ nhóm Tô Ninh: "Đây là phần thưởng của ngươi, chúc ngươi sớm ngày đột phá tiên thiên, sớm ngày tìm tới nữ vương!"
"Cảm ơn mọi người!" Hai mắt Tô Ninh hơi ướt, tay nắm lệnh bài siết chặt, mục đích duy nhất của hắn bây giờ chính là tu luyện, sớm ngày mạnh lên, sau đó cứu nữ vương đại nhân về, cho nên hắn không muốn bỏ qua bất cứ cơ duyên nào.
Phóng viên Lệ Thắng Nam tiến lên phỏng vấn, hết sức kích động nói: "Xin hỏi, vì sao ngươi lại chơi đấu địa chủ lợi hại như vậy? Là do sức mạnh tình yêu hay là được nữ vương trong cõi u minh thiên ý phù hộ?"
"Không phải, ta thường xuyên chơi đấu địa chủ với các thành viên trong nhóm chat, chơi nhiều liền biết!" Tô Ninh thành thật khai báo.
Phóng viên Lệ Thắng Nam, đám người: "..."
Quá ảnh hưởng tới tâm tình mọi người, Lâm Bắc Phàm đuổi bọn họ đuổi xuống, sau đó cười híp mắt nói: "Giải thi đấu địa chủ lần đầu tiên đã kết thúc, nhưng mọi người cũng không cần thương tâm khổ sở, trò vui còn dài, chúng ta vẫn còn trận tranh tài kế tiếp!"
"Tranh tài? Phá Quan lệnh đã thành hoa có chủ rồi, sao còn chơi tiếp?"
"Bởi vì trên tay ta vẫn còn Phá Quan lệnh!" Trên tay Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên có thêm một đống lệnh bài màu đen, đây chính là Phá Quan lệnh.
"Cmn! Lại còn có nhiều như vậy?" Đám người Viêm đế kinh hãi.
"Đó là tất nhiên, ta đã dựa theo khí tức lưu lại bên trên lệnh bài đi tìm khắp vạn giới." Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: "Nhưng muốn lấy được Phá Quan lệnh thì nhất định phải tranh tài, người thắng mới có thể nhận được!"
"Được, tiếp theo chúng ta so cái gì?" Chúng thiên kiêu thỏa thuê mãn nguyện, nóng lòng muốn thử.
Lâm Bắc Phàm cười hắc hắc: "Phi hành kỳ!"
Đám người: "..."
Mọi người mở ra hình thức nhổ nước bọt.
"Có thể đấu cái gì khó khăn hơn không, nào là đấu địa chủ nào là phi hành kỳ, quá thiểu năng!"
"Đây rõ ràng là đồ chơi của tiểu hài tử, quá thấp kém, hoàn toàn không thể hiện được thực lực của chúng ta! Chúng ta vẫn nên đánh một trận quyết thắng thua thì hơn!"
"Có thể đổi trò khác không, chơi phi hành kỳ... Quá xấu hổ!"
...
Gấu trúc bên cạnh nghe mà rất không hài lòng, trò chơi này sao có thể nói là thiểu năng?
Sao lại thấp kém?
Sao mà xấu hổ?
Nàng đây chơi hàng ngày, vô cùng yêu thích.
Lâm Bắc Phàm quyết định: "Chơi phi hành kỳ, tranh tài thứ ba là cờ ca rô, tranh tài thứ tư là..."
Thế là Lâm Bắc Phàm dùng một đống trò chơi thiểu năng để quyết định Phá Quan lệnh thuộc về ai.
Ba tháng bình thản trôi qua.
Một hôm, Phá Quan lệnh trên tay thiên kiêu phát ra quang mang chói sáng, sau đó bay lên cao, phát ra tin tức: "Nhập Mộng huyễn giới đã mở ra, xin chuẩn bị kỹ lưỡng, sắp sửa truyền tống!"
Sau đó Phá Quan lệnh bắn ra một đạo thải sắc chi quang, cuốn người đi.
Ở khắp nơi trong vạn giới cũng có tình trạng tương tự.
Thần ma lấy được Phá Quan lệnh chuẩn bị một lát xong liền bị Phá Quan lệnh đón đi, không biết đi đến nơi nào.
Trên tay Lâm Bắc Phàm vẫn còn một miếng Phá Quan lệnh, lúc này cũng đang tỏa ra quang mang.
Nhưng Lâm Bắc Phàm không phù hợp với điều kiện.
"Để ta xem rốt cuộc nơi đó là gì!"
Lâm Bắc Phàm cười, hắn muốn tham gia náo nhiệt nên xuất thủ che lấp thiên cơ, đồng thời thu hồi khí tức khủng bố trên người vào trong thân thể, thực lực từ từ giảm xuống, thần ma tứ giai, thần ma tam giai, cuối cùng đã phù hợp với điều kiện, bị truyền tống đi.
Xuyên qua một thông đạo màu sắc sặc sỡ, phía trước là một quang môn, hai mắt Lâm Bắc Phàm tối sầm lại.
Tới khi Lâm Bắc Phàm mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trước mắt đã thay đổi.
Ngựa xe như nước, nhà cao tầng, đường phố náo nhiệt, đám người bận rộn...
Hình ảnh quen thuộc mà xa lạ!
"Đây là... Đô thị!"
Trước mắt Lâm Bắc Phàm có chút hoảng hốt.
Thế giới trước khi hắn xuyên việt chính là một thế giới bình thường như vậy.
Thật ra khi hắn cường đại, hắn đã từng muốn trở lại thế giới trước kia nhìn xem.
Nhưng từ khi linh hồn của hắn bám vào Vô Tự thiên thư đã xuyên qua không biết bao nhiêu thời không, qua bao nhiêu năm tháng, chỉ sợ thế giới cũ của hắn đã không còn nữa, không tìm về được, thế là nó trở thành nỗi tiếc nuối nho nhỏ trong đáy lòng.
Bây giờ, tình cảnh ngày xưa tái hiện!
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đây không phải thật, đây là khảo nghiệm của Nhập Mộng huyễn giới, nó đã bắt đầu."
Lâm Bắc Phàm thấy rõ khảo nghiệm của Nhập Mộng huyễn giới.
Nó kéo tất cả thần ma vào trong huyễn giới, ban cho bọn họ một thân phận mới, làm lại từ đầu, chỉ có tìm về bản thân từ trong huyễn cảnh, nhảy ra khỏi thế giới này thì mới tính là "phá quan".
Nếu như không tìm về được thì tương đương với quên lãng tất cả, không thể trở về, cuối cùng chết già ở đây.
Huyễn giới này vô cùng lợi hại, nó liên quan tới pháp tắc thời gian, luân hồi, chân thực và hư ảo, ngoài ra còn có nhất mộng lực lượng thần bí tái tạo hoàn toàn tất cả, nhìn không ra một chút dấu vết nào.
Nhờ có nguyên thần cường đại mà Lâm Bắc Phàm mới nhìn rõ tất cả, không bị tước đoạt ký ức.
"Coi như tới đây nhớ lại thế giới trước kia thôi, phải đi làm!"
Lâm Bắc Phàm cười, hắn cũng có một thân phận mới ở thế giới này, vẫn tên là Lâm Bắc Phàm, nhưng lại là viện trưởng của một bệnh viện tâm thần, còn là một bác sĩ tâm lý vô cùng nổi danh, gia cảnh khá giả, cuộc sống tương đối viên mãn.
...
Trên người hắn đã không còn thần thông hay pháp lực, chỉ giống như người bình thường đi lại trên đường phố, không có gì khác.
Mặc dù hành động bình thường nhưng Lâm Bắc Phàm là cường giả trùng sinh, bản thân đã không tầm thường.
Tướng mạo xuất chúng, khí chất độc nhất vô nhị, quan trọng nhất là bộ quần áo thoạt nhìn có giá trị không nhỏ trên người hắn, vừa thấy đã biết là nhân sĩ trí thức tinh anh, lập tức khiến cho rất nhiều tiểu cô nương ghé mắt dõi theo.
Lúc này, một tên cướp bỗng nhiên xuất hiện trong đám người, hắn cướp túi xách của một tiểu cô nương sau đó nhấc chân chạy đi.
"Có trộm! Bắt lấy ăn trộm!" Tiểu cô nương bị cướp hô to, đuổi theo.
Trên trộm chạy nhanh như bay, phương hướng chạy trốn của hắn trùng hợp về phía Lâm Bắc Phàm.
Hắn hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, cảnh cáo hắn đừng có nhiều chuyện.
Tất nhiên Lâm Bắc Phàm không hề sợ hãi, hắn đá ra một cái, khiến cho tên trộm vấp ngã ra đất, sau đó ra chiêu cầm nã thủ bắt lấy tên trộm, trả lại túi xách cho tiểu cô nương đang chạy tới.
"Cảm ơn... Cảm ơn đại thúc!"
"Không cần cảm ơn!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Dáng dấp tiểu cô nương này thanh xuân tịnh lệ, hẳn là giáo hoa một trường, nàng vụng trộm quan sát Lâm Bắc Phàm, khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn đại thúc, ta có thể mời ngươi ăn một bữa cơm không? Để báo đáp..."
Khuôn mặt Lâm Bắc Phàm dần cứng ngắc lại.
Cảm giác siêu cấp Tiên Đế tới đô thị phồn hoa tự nhiên sinh ra!