Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Không được, ta đang vội đi làm!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Không sao, đại thúc có thể để lại phương thức liên lạc cho ta, ta chờ ngươi có thời gian rồi lại hẹn đi ăn cơm!" Tiểu cô nương vội vàng nói, hơn nữa đã móc điện thoại ra, chỉ chờ Lâm Bắc Phàm báo số, tốc độ rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm bị nữ nhân làm cho không biết nên làm gì.
Nhưng lòng hắn kiên định, hắn đã yêu Lâm Vi Vi là quyết chí không đổi, cho nên vẫn kiên định từ chối ý tốt của tiểu cô nương: "Không cần, đây chỉ là việc nhỏ với ta thôi, không cần báo đáp."
Tiểu cô nương càng thêm động lòng, thấy việc nghĩa hăng hái làm, lại không màng hồi báo, quan trọng nhất là có bộ dáng đẹp trai, có khí chất...
Loại nam nhân tốt này sao có thể buông tha?
"Đại thúc, cho ta số điện thoại đi, ta cũng đâu ăn ngươi, chẳng lẽ ngươi còn sợ một tiểu cô nương như ta?" Tiểu cô nương vô cùng chủ động, bắt đầu dùng phép khích tướng.
"Thật ra ta cảm thấy vô cùng hứng thú với ngươi!" Lâm Bắc Phàm đột nhiên nói.
Cảm thấy hứng thú với ta?
Chẳng lẽ đại thúc đối với ta...
Trái tim tiểu cô nương đập thình thịch.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Ta phát hiện ngươi có chút khác thường, mặc dù dung mạo của ngươi rất đẹp nhưng lại có chút ngốc nghếch, cung phản ứng hơi dài, đây chính là lý do khiến ta để ý!"
Nhịp tim tiểu cô nương càng đập càng kịch liệt.
Chẳng lẽ đại thúc thích loại hình ngốc nghếch?
Có lẽ vậy?
Vậy có phải về sau mình nên giả ngốc thêm một chút không?
Tiểu cô nương bắt đầu YY.
Lâm Bắc Phàm móc danh thiếp ra, trịnh trọng đưa cho cô, nói: "Đây là danh thiếp của ta, bên trong có phương thức liên lạc. Nếu cần gì thì nhớ phải liên hệ, không được giấu bệnh sợ thầy!"
"Cảm ơn đại thúc!" Tiểu cô nương vô cùng vui vẻ.
Sau đó nhìn thoáng qua danh thiếp, nụ cười trên mặt dần cứng ngắc lại.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần XX...
Lâm Bắc Phàm về bệnh viện tâm thần, bắt đầu một ngày làm việc.
Công việc hôm nay của hắn rất đơn giản, chính là nghe các phòng báo cáo một lát, sau đó tuần tra bệnh viện tâm thần một lượt, xem tình huống của mấy người bệnh, sau đó có thể rời đi.
Đúng lúc này, một tiểu hộ sĩ lo lắng đi đến, nói: "Viện trưởng, có một bệnh nhân vừa được đưa tới! Tình huống của hắn có chút khác lạ, bác sĩ Chu muốn mời ngươi tới xem!"
"Không cần gấp gáp, Tiểu Xuân, ngươi nói cho ta biết tình huống của hắn thế nào trước!" Lâm Bắc Phàm cười ha hả cầm tách trà lên.
"Hắn tên là Diệp Phàm, vốn là một nhà khảo cổ, nhưng có một ngày lúc đang đào mộ thì bị vách quan tài đụng trúng đầu, sau đó bắt đầu lên cơn thần kinh, tự xưng là Diệp Thiên Đế, muốn trấn áp tất cả địch thế gian..."
"Phụt!!!" Lâm Bắc Phàm phun trà đang uống ra, tiểu hộ sĩ bị phun cho mặt mũi toàn là nước.
"Viện trưởng..." Tiểu hộ sĩ có chút oán giận, trên tóc của nàng còn mắc lá trà.
"Xin lỗi, vừa rồi ta bị nghẹn!" Lâm Bắc Phàm nhịn cười, đứng lên nói.
Lâm Bắc Phàm đi tới một phòng bệnh, xuyên qua mặt kính một chiều có thể nhìn thấy bên trong có một người mặc đồng phục bệnh nhân đang điên cuồng giãy giụa, bị hai người trưởng thành đè tay lại mà vẫn không ép nổi hắn.
"Các ngươi mau buông ta ra! Ta không điên! Càng không muốn đến bệnh tâm thần! Ta chỉ khôi phục ký ức! Ta là Diệp Thiên Đế, ta thực sự là Diệp Thiên Đế trấn áp tất cả địch thế gian..."
Nhìn bộ dáng vừa điên cuồng vừa bất đắc dĩ của Diệp Thiên Đế, Lâm Bắc Phàm thật sự rất muốn cười.
Lúc này Diệp Thiên Đế vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, trạng thái chỉ có thể nói là nửa thức tỉnh, cho nên xảy ra vấn đề tinh thần, không đủ lý tính để suy xét mọi chuyện, vô cùng nóng nảy, đi khắp nơi la hét mình là Diệp Thiên Đế, kết quả bị coi như bệnh nhân tâm thần.
"Viện trưởng!" Bác sĩ bên cạnh gọi.
"Bác sĩ Chu, tình huống thế nào?" Lâm Bắc Phàm thuận miệng hỏi một câu.
"Tình huống có thể nói vô cùng quái lạ!" Bác sĩ Chu cau mày: "Ta cho làm kiểm tra trên phương diện tinh thần, phát hiện tư duy của hắn rất bình thường. Nhưng hắn lại tự xưng là Diệp Thiên Đế, đến từ một thế giới kỳ lạ có yêu ma quỷ quái, nhưng trên thế giới này làm gì có yêu ma quỷ quái? Đây chẳng phải là tinh thần không bình thường sao?"
"Đúng vậy, trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái? Tất cả đều là truyền thuyết thần thoại, không thể tin!" Lâm Bắc Phàm nhịn cười.
"Tình huống như vậy đây là lần đầu tiên ta gặp phải, cho nên mới mời viện trưởng tới xem!" Bác sĩ Chu nói.
Lâm Bắc Phàm đẩy cửa ra, đi vào.
Tất cả mọi người đều nhìn qua, thân thể Diệp Thiên Đế chấn động, thốt lên: "Lâm huynh!"
Sau đó hưng phấn đến cuồng loạn: "Lâm huynh, mau tới cứu ta! Mau tới chứng minh những gì ta nói đều là thật, bọn họ không tin ta!"
Một vị nam y tá bên cạnh tát tới một bạt tay: "Lâm huynh cái gì? Không được nói năng bậy bạ, đây là viện trưởng của chúng ta!"
"Viện trưởng cái gì? Hắn là Lâm Bắc Phàm, là bạn tốt Lâm Bắc Phàm của ta! Ở thế giới kia của chúng ta hắn là thế giới cộng chủ, là thế giới cộng chủ giết cho thần ma phải sợ hãi!" Diệp Thiên Đế kích động nói.
"Viện trưởng của chúng ta quả thực tên là Lâm Bắc Phàm, nhưng không phải thế giới cộng chủ gì gì đó! Đây rõ ràng là một thế giới bình thường, đâu ra mà thần ma? Có vẻ ngươi mắc bệnh không nhẹ, còn có dấu hiệu chuyển biến nặng hơn!" Một vị nam y tá khác nói.
"Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh!" Diệp Thiên Đế kêu to, sau đó không để ý tới hai người này nữa, hết sức kích động nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm huynh, chỉ có ngươi mới có thể chứng minh ta thanh bạch!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được, muốn ta giúp ngươi chứng minh thanh bạch thì ngươi nhất định phải đáp ứng một điều kiện của ta!"
Diệp Thiên Đế thoải mái cười một tiếng: "Lâm huynh, ngươi lại thế! Lần nào người khác nhờ ngươi làm gì ngươi cũng nhân tiện hố người ta, khó mà phòng bị! Ngươi ra điều kiện đi, dù sao ta cũng đã bị hố quen rồi!"
"Được, ngươi mau tiêm thuốc! Sau khi làm xong ta sẽ chứng minh ngươi thanh bạch!"
Diệp Thiên Đế: "..."
Đây là vẫn coi hắn như bệnh nhân tâm thần!
"Lâm huynh, ngươi có phải vẫn chưa nhớ ra không?" Diệp Thiên Đế thận trọng hỏi.
"Ta đương nhiên nhớ, ta chính là Lâm Bắc Phàm, là thế giới cộng chủ, còn ngươi là bằng hữu, hảo huynh đệ của ta, là Diệp Phàm Diệp Thiên Đế trấn áp tất cả địch thế gian!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Đúng vậy!" Diệp Thiên Đế hưng phấn gật đầu.
"Nhưng bất kể là thế giới cộng chủ hay là Diệp Thiên Đế đều phải tiêm thuốc." Lâm Bắc Phàm lấy ra một cái ống tiêm từ trong túi áo, rút một ít dung dịch vào sau đó nói: "Đến, cởi quần xuống, ta giúp ngươi tiêm một phát!"
Diệp Thiên Đế: "..."