Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Cuối cùng Diệp Thiên Đế cũng khuất phục, hơn nữa còn đàng hoàng ở lại bệnh viện tâm thần.
Hắn cho rằng Lâm Bắc Phàm chỉ là chưa thức tỉnh, cho nên mới không nhận ra hắn. Hắn quyết định phải thức tỉnh ký ức của hắn, sau đó mới có thể thương lượng làm thế nào để rời khỏi thế giới này.
Để đạt thành mục đích này, hắn tuyệt thực, không tiêm thuốc, vô cùng không phối hợp.
Trừ khi Lâm Bắc Phàm tới, nếu không sẽ cứng chọi cứng đến cùng.
Một hôm Lâm Bắc Phàm lại đến tiêm cho hắn, nói: "Đến, cởi quần ra, xoay sang chỗ khác, sẽ xong ngay!"
Diệp Thiên Đế vừa cởi quần vừa quay đầu nói: "Lâm huynh, ngươi còn nhớ tiệc rượu ở Đại Minh hồ không? Lúc ấy ta, ngươi và Tiêu huynh cùng ăn thịt uống rượu, vô cùng khoái hoạt! Lúc ấy thân phận của ngươi còn chưa lộ ra, thật vất vả giấu giếm chúng ta..."
Lâm Bắc Phàm vừa điều chỉnh kim tiêm vừa nói: "Ta chỉ nhớ Hạ Vũ hà ở Đại Minh hồ, đó là thanh xuân đã chết của ta!"
Sau đó tiêm xuống, Diệp Thiên Đế kêu thảm ra tiếng.
"Kêu la cái gì, uổng cho ngươi còn là Diệp Thiên Đế, một chút đau nhức nho nhỏ này cũng không chịu được?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Đây mà là một chút đau nhức? Kim tiêm của ngươi lớn như vậy, đã sắp đâm xuyên qua mông ta rồi! Lần sau có thể đổi sang kim tiêm nhỏ hơn không?" Diệp Thiên Đế kêu la oán trách.
"Không thể, bởi vì kim tiêm loại này mới có hiệu quả! Xong rồi!" Lâm Bắc Phàm rút kim tiêm ra.
Diệp Thiên Đế mặc quần vào, tiếp tục nói: "Lâm huynh, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Khi đó ngươi cũng làm hại ta chảy máu, chảy rất nhiều máu, làm ta tức giận đến mức muốn hành hung ngươi một trận!"
"Đúng rồi, phải xét nghiệm máu!" Lâm Bắc Phàm bảo y tá lấy một bộ công cụ rút máu tới.
Lâm Bắc Phàm lại lần nữa cầm kim tiêm lớn lên, nói: "Diệp Thiên Đế, kéo tay áo ngươi lên, chúng ta phải rút máu!"
"Ngươi... Ngươi muốn rút bao nhiêu?" Diệp Thiên Đế nhìn kim tiêm lớn, sợ hãi run lẩy bẩy.
"Không nhiều, rút đủ một bình sữa là được rồi!"
"Được!" Diệp Thiên Đế vén tay áo lên, sau khi khử khuẩn xong kim tiêm liền đâm xuống, máu đỏ bị rút ra, liên tục tràn vào trong một bình nhỏ.
Tới khi đã đầy bình, Lâm Bắc Phàm đổi sang một bình nhỏ khác.
Sau khi bình thứ ba đầy, bình thứ tư, bình thứ năm...
Diệp Thiên Đế cứ thế nhìn máu của mình không ngừng bị hút ra ngoài, đau lòng nói: "Tại sao vẫn chưa xong, đã rút đủ một bình sữa tươi rồi, không thể rút thêm!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Vẫn chưa đủ!"
"Tại sao lại chưa đủ?" Diệp Thiên Đế móc ra một bình sữa đã uống xong, nói: "Ngươi xem, một bình sữa bò vượng tử chỉ có thể chứa chừng này, ngươi đừng hòng lừa ta!"
"Ta không lừa ngươi!" Lâm Bắc Phàm cũng lấy ra một bình sữa vượng tử, chỉ là cái bình này lớn vô cùng, bằng chai coca to.
Lâm Bắc Phàm nói: "Bình ta nói là bình 2000cc, vô cùng lớn!"
Mặt Diệp Thiên Đế tái xanh!
Rút xong 2000cc máu, hắn còn máu chắc?
Đây là xem mạng người như cỏ rác!
Thế là lập tức giãy giụa, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng buông tha cho hắn.
"Bây giờ ta càng thêm vững tin ngươi chính là Lâm Bắc Phàm!" Diệp Thiên Đế nghiêm túc nói.
"Ta đúng là Lâm Bắc Phàm!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Không, người ta nói là Lâm Bắc Phàm của thế giới linh khí khôi phục, cũng chính là ngươi!"
"Đúng đúng đúng, ngươi cứ coi như ta là!" Lâm Bắc Phàm thu dọn công cụ, hai tay đút túi rời đu.
"Lâm huynh, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giúp ngươi nhớ lại!" Diệp Thiên Đế ở phía sau hô to.
Qua vài ngày, lại có một bệnh nhân tâm thần được đưa vào.
Hắn chính là Viêm đế Tiêu Viêm, cuối cùng hắn đã thức tỉnh, nhưng tình huống không khác Diệp Thiên Đế mấy, chưa hoàn toàn thức tỉnh, tinh thần không bình thường, cho nên mới được đưa tới đây chữa trị.
Hai bệnh nhân tâm thần nhìn nhau cách một lớp kính cửa sổ.
"Tiêu huynh!"
"Diệp huynh!"
Bọn họ nước mắt lưng tròng, cả thế gian mênh mông, cuối cùng cũng tìm được tri âm.
"Tiêu huynh, tại sao ngươi lại bị đưa vào nơi này?" Diệp Thiên Đế hỏi.
"Đừng nói nữa, thân phận của ta ở đây là một thầy giáo hóa học, lúc đi dạy học ta không cẩn thận ăn mất chất hóa học, sau đó xảy ra phản ứng ở trong bụng, không hiểu ra sao lại thức tỉnh! Kết quả không một ai tin ta, bọn họ nói ta bị điên, thế là liền đưa ta đến nơi này!" Viêm đế xấu hổ muốn che mặt.
Diệp Thiên Đế cười ha ha: "Tiêu huynh, phương thức ngươi thức tỉnh thật độc đáo! Ở thế giới cũ ngươi thích nhất là cắn thuốc, tới đây cũng cắn, kết quả nhân họa đắc phúc, cắn đến thức tỉnh!"
"Đừng có nói ta, ngươi thức tỉnh thế nào?" Viêm đế hỏi.
"Thân phận của ta ở nơi này là một nhà khảo cổ, trong quá trình khảo cổ bị vách quan tài bên trong phần mộ đập trúng, thế là thức tỉnh! Kết quả bọn họ nói ta tinh thần không bình thường, đưa đến nơi này cứu chữa!"
Viêm đế cười ha ha: "Diệp Thiên Đế ơi là Diệp Thiên Đế, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi đào mộ cả đời, thu gom vô số quan tài, cuối cùng cũng gặp báo ứng! Đáng đời!"
Diệp Thiên Đế chìm vào trầm tư, chẳng lẽ là do đào mộ đào nhiều nên mới gặp báo ứng?
Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh: Diệp Thiên Đế già cả khác thường, toàn thân mọc đầy lông xanh...
Hắn nhanh chóng vứt ý nghĩ này đi, lớn tiếng nói: "Tiêu huynh, Lâm huynh cũng ở đây!"
"Thật sao? Mau gọi hắn tới, chúng ta cùng thương lượng xem phải ra khỏi thế giới này như thế nào, hắn nhất định có biện pháp!" Viêm đế hưng phấn hô.
"Khỏi đi, hắn bây giờ là viện trưởng bệnh viện tâm thần, vẫn chưa khôi phục ký ức, không nhận ra chúng ta! Chúng ta bây giờ nên đồng tâm hiệp lực thức tỉnh ký ức của hắn, như vậy mới có thể tạo ra tương lai!" Diệp Thiên Đế nói.
Viêm đế nặng nề gật đầu.
Hai hộ công quét sân bên ngoài không nhịn cười được.
"Hai bệnh nhân tâm thần thế mà lại trao đổi rõ ra dáng, ta sắp cười chết rồi!"
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."
"Hai bệnh nhân tâm thần có thể giao lưu cái gì? Ai, ngươi khoan nói, bọn họ một người tự xưng là Thiên Đế, một người tự xưng là Viêm đế, nghe giống hệt như chuyện thật!"
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."
"Chỉ có bệnh nhân tâm thần mới có thể lý hiểu được bệnh nhân tâm thần! Thế giới của người mắc bệnh tâm thần ngươi không hiểu đâu! Bọn họ còn nói viện trưởng của chúng ta là thế giới cộng chủ, muốn kéo viện trưởng của chúng ta xuống nước, thực sự là chết cười ta!"
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."
"Cho nên ta thích nhất là đến bệnh viện tâm thần làm hộ công, có phải bỏ tiền ta cũng tới, bệnh nhân bên trong bệnh viện tâm thần ai cũng là nhân tài, nói chuyện lại còn dễ nghe, ta cực kỳ thích nơi này! Từ sau khi tới bệnh viện tâm thần làm việc, cả người ta có tinh thần hơn nhiều!"
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."
"Đúng vậy, nhất là hai bệnh nhân tâm thần tự xưng là Thiên Đế và Viêm đế này, còn nói tới chững chạc đàng hoàng, cười chết ta! Ta quyết định quay bọn họ lại, làm chuyện cười nghe mỗi ngày!"
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."