Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Hai vị đại đế thở dài than ngắn, cảm giác sinh không gặp thời, cười người đời ngu muội.
Không bao lâu sau, lại có một bệnh nhân tâm thần mới được đưa vào.
Lần này tương đối đặc thù, bởi vì bệnh nhân là một tiểu hài 3-4 tuổi, thân cao chưa tới bên hông người trưởng thành, đánh khói mắt, đầu buộc tóc hai búi, hai tay đút túi quần, đi đường lệch đông lệch tây, miệng ngậm cỏ dại, cười vô cùng xấu xa, trông giống hệt một đứa trẻ hư.
"Na Tra cũng tới!"
"Na Tra!"
Hai vị đại đế hô to.
"Viêm đế, Diệp Thiên Đế, sao các ngươi lại ở đây?" Na Tra vô cùng vui vẻ, phun cỏ trong miệng ra, giẫm dép lê bẹp bẹp bẹp chạy tới, cách một cánh cửa nhìn nhau.
"Chúng ta đã thức tỉnh, bị hiểu lầm thành người bệnh tâm thần đưa vào đây, ngươi thì sao?" Viêm đế thở dài.
"Ta không phải!" Na Tra lắc lắc đầu.
"Thế mà lại không phải? Vậy sao ngươi vào đây?" Viêm đế hỏi.
"Na Tra, ngươi thức tỉnh thế nào?" Diệp Thiên Đế hỏi.
"Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Lúc ta nghịch lửa trong nhà không cẩn thận đốt sạch cả nhà, bởi vậy nên mới thức tỉnh, tình cờ nhìn thấy viện trưởng bệnh viện tâm thần này là lão sư cho nên bèn giả dạng thành bệnh tâm thần tiến vào! Thế nào, ta thông minh không?" Na Tra nhíu mày, lộ ra nụ cười tự đắc.
"Hóa ra là như vậy!" Hai người giật mình.
"Na Tra, hảo bằng hữu Ngao Bính của ngươi đâu? Không phải các ngươi tới cùng nhau sao?" Viêm đế hỏi.
"Ngươi không nói ta còn suýt nữa quên mất!" Na Tra vỗ đầu một cái, lấy một con lươn ra từ trong túi quần, nói: "Đây chính là hảo bằng hữu Ngao Bính của ta, ta mất bao công sức mới tìm được hắn!"
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."
Na Tra, ngươi còn nói ngươi không bị tâm thần?
Na Tra kích động: "Ánh mắt đó của các ngươi là sao, hoài nghi ta có đúng không? Hắn chỉ chưa thức tỉnh mà thôi, sau khi hắn thức tỉnh nhất định sẽ biến thành người, hoặc biến thành Chân Long."
Diệp Thiên Đế, Viêm đế: "..."
Khó trách lại bị đưa vào nơi này, đây không phải bị tâm thần thì là cái gì?
Ngay cả hai bệnh nhân chúng ta cũng khinh bỉ ngươi!
Hai hộ công bên ngoài đã cười đến gập cả người, Diệp Thiên Đế và Viêm đế cảm thấy thật thất bại.
Đúng lúc này, Na Tra lại trở nên kích động, hai tay ôm con lươn chả có chút động tĩnh nào kêu: "A, hảo bằng hữu của ta, ngươi thế nào rồi? Tại sao ngươi lại bất động, có phải là giận ta hay không?"
Viêm đế nhắc nhở: "Na Tra, có thể hảo bằng hữu của ngươi thiếu nước, ngươi bổ sung nước cho hắn là hắn có thể sống lại!"
"Nói năng bậy bạ! Bằng hữu của ta đường đường là Chân Long, làm sao lại thiếu nước được?" Na Tra giận dữ, sau đó lại đại bi, nước mắt rơi xuống lách tách: "Bằng hữu của ta, rốt cuộc ngươi bị làm sao? Ngươi nói gì đi, ngươi mau nói chuyện, ngươi không nói lời nào ta làm sao biết ngươi thế nào..."
Na Tra dùng sức lắc lắc con lươn.
Diệp Thiên Đế không nhìn nổi: "Na Tra, ngươi đừng có lắc, còn lắc nữa sẽ bị ngươi lắc chết mất!"
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm xuất hiện giống như một vị chúa cứu thế.
Na Tra nhìn thấy hy vọng, ôm con lươn chạy tới, lo lắng nói: "Lão sư, ngươi xem bằng hữu của ta sắp chết rồi, phải làm sao bây giờ? Ngươi có biện pháp nào cứu hắn không?"
"Đương nhiên là có!" Lâm Bắc Phàm từ ái sờ đầu Na Tra, nói: "Phải biết, long đều tới từ biển, bọn họ cần nước, không có nước là không sống nổi, cho nên chỉ cần chuẩn bị cho hắn chút nước là hắn sẽ có thể sống lại ngay tại chỗ!"
Na Tra cao hứng gật đầu: "Lão sư, ngươi nói có lý!"
Viêm đế thở dài: "Lời ta nói hắn không nghe, Lâm huynh vừa nói liền gật đầu ngay lập tức, tiêu chuẩn kép!"
Sau đó Lâm Bắc Phàm tìm tới một cái nồi, bên trong đổ đầy nước, bỏ con lươn vào trong nước, nó lập tức sống lại.
"Lão sư, hắn sống lại rồi, bằng hữu của ta thật sự sống lại!" Na Tra vô cùng vui vẻ.
"Đó là đương nhiên, ngươi phải tin tưởng lão sư!" Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa chuyển một cái lò vi sóng tới, cắm điện, sau đó đặt cái nồi này vào lò vi sóng.
"Lão sư, ngươi định làm gì?" Na Tra xem không hiểu.
"Long là chí dương chi vật, cần hấp thụ dương khí thiên địa mới có thể sống lại, cho nên ta làm nóng cho nó, để nó hấp thụ chút dương khí, làm như vậy nói không chừng có thể tăng tốc thức tỉnh!" Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa cầm công cụ tới, theo thứ tự là xì dầu, tương ớt, dầu phộng, muối cùng rau thơm...
"Lão sư, ngươi nói đúng! Còn những cái này là cái gì?" Na Tra không hiểu bèn hỏi.
"Đây đều là đồ tốt trợ giúp Ngao Bính thức tỉnh!" Lâm Bắc Phàm cầm dầu hàu và muối lên, nói: "Ví dụ như hai thứ này, có thể gia tăng vị tươi cho hắn, có thể giúp hắn cảm nhận được cảm giác của biển!"
"Ồ..." Na Tra gật gật đầu, không hiểu gì, chỉ biết là rất lợi hại.
Lâm Bách Phàm cầm gia vị lên, nói: "Cái này là tinh hoa chiết xuất từ phượng hoàng, gọi là long phượng trình tường, long và phượng vốn không thể thiếu bất cứ ai, có gia vị này, long tính trên người hắn sẽ bị kích thích xuất hiện!"
"Hóa ra là như vậy..." Na Tra vẫn không hiểu gì, chỉ biết là rất lợi hại.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục giới thiệu: "Đây là gừng và rượu. Ngao Bính mới từ trong bùn đi ra, trên người có khí tức phàm thổ nồng đậm, linh trí bị che khuất, chúng ta phải thanh tẩy cho hắn, giúp hắn tìm về bản chất!"
"Tìm về bản chất rất tốt..." Na Tra gật gật đầu, hoàn toàn không hiểu gì, chỉ biết là rất lợi hại.
"Ta đề cử nhất là loại ớt cay đến biến thái này, vừa chua vừa cay, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng! Đây là một trong những thuốc dẫn quan trọng nhất, có thể triệt để kích hoạt dương khí của hắn, tìm về tinh hoa!"
Diệp Thiên Đế ở bên cạnh nhìn mà chảy nước miếng: "Lâm huynh, đừng nói nữa, nếu nói tiếp ta sẽ đói bụng!"
Viêm đế cũng chảy nước miếng nói: "Cần ta giúp một tay không? Ta có vô số dị hỏa, có thể đốt thân, có thể đốt xương, có thể nấu máu, có thể lột da, có thể để giúp hắn tăng tốc thức tỉnh!"
Cuối cùng con lươn này cũng đã chín.
Sau đó nó lại bị Lâm Bắc Phàm đặt trên giá nướng nướng vài phút đồng hồ, vẩy thì là và ớt cay biến thái, hương vị xực lên mũi, sau đó bị Lâm Bắc Phàm cắt thành vài đoạn, chia cho mỗi một người ngay tại chỗ.
"Ăn ngon! Thật ngon!"
"Ăn ngon không dừng được!"
...
Đám người ăn từng ngụm lớn, mồm miệng thơm ngát, cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.
Na Tra oa một tiếng khóc lớn: "Ngươi... Các ngươi ăn hảo bằng hữu của ta! Các ngươi đều là người xấu, vô lương tâm cực cực xấu!"
Lâm Bắc Phàm vội vàng buông bát đũa đã ăn sạch bong xuống, từ ái nói: "Không cần thương tâm, không cần khổ sở, thật ra hắn đã sớm siêu thoát, sinh mệnh đã đạt tới đỉnh cao, nhân sinh đã thăng hoa, chúng ta nên cảm thấy cao hứng mới đúng! Không tin ngươi nếm thử!"
Trong miệng Na Tra có thêm một khối thịt, cắn, đầy miệng là chất lỏng.
"Đúng, thật thơm!"