Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó Na Tra liền ở lại bệnh viện tâm thần.
Nhưng bởi vì hắn là trẻ con nên được ưu đãi, có thể chạy tới chạy lui trong bệnh viện tâm thần, vô cùng tự do.
Thời gian dần trôi qua, bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần nhiều hơn.
Bọn họ theo thứ tự là bức vương Trần Bắc Huyền, thân phận của hắn là một học sinh bình thường, nhưng lại bị một phú nhị đại trang bức, thế là nhất thời tức giận khó bình, lập tức thức tỉnh hành hung đối phương một trận, tự xưng là bức vương, sau đó bị đưa vào nơi này.
Son Goku cũng là một đứa bé, lại còn là một đại vương, trong một lần ngoài ý muốn không được ăn cơm rất lâu, cho nên đói đến thức tỉnh, thấy cái gì cũng muốn ăn, sau đó bị đưa vào nơi này.
Tu La thần Đường Tam bị người ta lén gõ cho một côn nên thức tỉnh, nhìn thấy bên trong cửa hàng thú cưng có một con thỏ thế là mua nó, hắn nói con thỏ kia là tiểu Vũ, là người hắn thích nhất, thế là bị đưa vào nơi này.
Thổ hào Kim Bất Hoán sinh ra trong một gia đình bình thường ăn thế nào cũng không mọc ra được tí thịt, có một ngày, một đại thổ hào thể hiện mua mua mua trước mặt hắn, vô cùng ngang ngược, thổ hào chi tâm bị kích phát thế là hắn thức tỉnh, từ đó về sau tiêu tiền như nước, mất trắng cả nhà, người nhà cho rằng hắn có vấn đề thần kinh, thế là bị đưa vào nơi này trị liệu.
Còn rất nhiều người khác, không thể liệt kê hết được.
Từ sau khi đi tới bệnh viện tâm thần, dường như bọn họ đã tìm được tổ chức, tìm được tri âm hảo hữu, bắt đầu nói đùa thoải mái.
Diệp Thiên Đế: "Rảnh rỗi đến nhàm chán, mọi người nói xem mình vào đây bằng cách nào!"
Hỏa Dương mang theo tiểu phá cầu: "Ta vốn chỉ là một sinh viên bình thường không có gì lạ, nhưng sau khi xem bộ phim 'The Wandering Earth', ta nhớ ra tất cả! Ta nói tiểu phá cầu này là của ta, mọi người cho rằng ta bị điên, thế là liền đưa ta vào!"
Đạo sĩ bất lương: "Ta vốn đang trộm mộ, kết quả đào ra một cái bánh chưng, bộ dáng già nua như ta, thế là bị sợ tỉnh!"
Viêm đế: "Thần Ẩn giả, ngươi vào đây bằng cách nào?"
Quần chủ vạn giới liêu thiên quần Tô Ninh: "Lúc ấy ta đang xem livestream, streamer là Kiều Bích La điện hạ, mặc dù không lộ mặt nhưng ta cảm thấy ta có tình duyên tam thế với nàng, thế là không ngừng tặng thưởng, cuối cùng trở thành fan hâm mộ số một của nàng. Kết quả trong một lần livestream xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng lộ mặt thật, ai da làm ta sợ muốn chết, thế là thức tỉnh! Nữ vương đại nhân của ta làm sao có thể như thế? Nàng đang vũ nhục danh hào của nữ vương đại nhân!"
...
Toàn bộ bệnh viện tâm thần vô cùng náo nhiệt, mọi người càng nói chuyện càng hăng say, không muốn ra ngoài.
Hết lần này tới lần khác, bọn họ còn trò chuyện cứ như thật, khiến trong bệnh viện tâm thần lòng người bàng hoàng, rất nhiều bác sĩ y tá cũng trở không quá quá bình thường.
Còn có một số đệ trình đơn từ chức, không muốn làm nữa.
Lúc này Lâm Bắc Phàm đang ở trong phòng làm việc xem báo cáo, nhíu mày nói: "Hiện tại có rất nhiều bác sĩ y tá từ chức, nhưng bệnh viện tâm thần chúng ta vốn ít người, tiền lương cao cũng không muốn làm, lần này khó rồi!"
"Viện trưởng, thật ra ngươi cũng phải hiểu cho bọn họ, những bệnh nhân này quá quỷ dị, bọn họ đều bị dọa sợ!" Tiểu hộ sĩ nói.
"Ta tất nhiên hiểu, nếu không sao phải vừa phê duyệt đơn từ chức của bọn họ vừa tuyển người đây sao?" Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu: "Không phải chỉ là mấy bệnh nhân tâm thần thôi sao, trước kia bọn họ đối phó với nhiều người như vậy, ngay cả loại người cùng hung cực ác cũng không sợ mà. Ai..."
"Viện trưởng, thật ra ta có một suy đoán." Tiểu hộ sĩ nhỏ giọng nói: "Bình thường ta hay xem tiểu thuyết huyền huyễn tu tiên, bên trong lưu hành xuyên việt trọng sinh, ngươi nói có thể nào bọn họ thật sự là... Cường giả chuyển thế không?"
Lâm Bắc Phàm mạnh tay cốc đầu nàng: "Đừng có suy nghĩ lung tung, xã hội chúng ta là dân chủ phú cường, phải tin tưởng khoa học, không được mê tín! Bọn họ chỉ đơn thuần là mắc bệnh tâm thần, do ảnh hưởng cộng hưởng cho nên các ngươi mới có ý nghĩ như vậy! Thế giới của bệnh nhân tâm thần các ngươi không hiểu được, tiêm cho bọn họ thêm mấy mũi là được!"
"Ừm!" Tiểu hộ sĩ ủy khuất lui ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm cười lắc đầu, thiên kiêu thần ma ở đâu cũng là thiên kiêu.
Chỉ cần cho bọn họ một cơ hội là có thể bùng nổ mạnh.
Những người này đều đã bắt đầu thức tỉnh, không biết mạnh hơn những thần ma khác bao nhiêu.
Nhưng nếu chỉ vậy thôi thì chưa có cách nào siêu thoát ra ngoài.
Thức tỉnh không hoàn toàn sẽ không thể nhảy ra khỏi thế giới này.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại tới bệnh viện tâm thần của Lâm Bắc Phàm, ở trong đây đều là người cùng chung chí hướng, trong quá trình nói chuyện phiếm với nhau, bọn họ có thể không ngừng gia tăng ấn tượng, cho tới khi ký ức khôi phục, hoàn toàn thức tỉnh.
Lúc này, ở lối ra vào nhô ra hai cái đầu nhỏ, theo thứ tự là Son Goku và Na Tra.
"Các ngươi đang chơi trò gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Hai tiểu hài đi dép lê nhỏ lạch bạch lạch bạch chạy tới, nghển cổ nhỏ lên, Na Tra chảy nước miếng: "Lão sư, lúc nào chúng ta lại ăn lươn nướng?"
"Lươn nướng! Nghe Na Tra nói ăn rất ngon, ta cũng muốn ăn!" Son Goku chảy nước miếng.
Lâm Bắc Phàm cười: "Không phải ngươi nói đó là hảo bằng hữu Ngao Bính của ngươi sao, sao có thể ăn được?"
Na Tra ngượng ngùng cúi đầu: "Hắn không phải bằng hữu của ta, bằng hữu ta không xấu như vậy, càng không có khả năng biến thành một con lươn nhỏ..."
"Có vẻ ngươi bình thường hơn nhiều rồi!" Lâm Bắc Phàm đứng lên, nói: "Ta đã bảo phòng ăn mua một mẻ lươn, đêm nay chúng ta sẽ được ăn đại yến lươn, luộc nướng gì đều được!"
"Vạn tuế!" Hai tiểu hài nhảy cẫng lên hoan hô.
Sau đó Lâm Bắc Phàm cầm theo một đống lươn đi vào trong phòng bệnh bệnh viện tâm thần, vui vẻ nấu lươn.
Đi theo người sở hữu hệ thống trù thần Bạch Thanh Thanh lâu như vậy, Lâm Bắc Phàm cũng học được một chút lông áo, những nguyên liệu nấu ăn bình thường này ở trong tay Lâm Bắc Phàm lại thành món ngon tuyệt mỹ.
Tới khi mở nắp nồi ra, mùi thơm đậm đà đã tràn ngập toàn bộ bệnh viện.
"Oa! Thơm quá!" Hai tiểu thí hài chảy nước miếng.
"Vị bây giờ ăn là vừa, mau ăn!" Lâm Bắc Phàm đưa bát đũa cho bọn họ.
"Được!" Ba người vây quanh, ăn đến say sưa ngon lành.
Na Tra ăn một bát lại một bát, không dừng được. Son Goku là hào sảng nhất, trực tiếp dùng tay cầm, một ngụm ăn hết một con lươn, tốc độ nhanh vô cùng.
Bệnh nhân tâm thần xung quanh đều nắm lan can nhìn, chảy nước miếng.
"Các ngươi đừng chỉ ăn không, có thể hay chia cho chúng ta một chút không?"
"Tất cả mọi người đều là bệnh hữu, nên vui buồn có nhau, có phúc cùng hưởng!"
"Cho ta một con là được rồi, ta không tham!"
...